Lê Thiếu Hi cách không nhìn Đa Bảo Các của mình.
Dù nhìn chằm chằm nó nhiều đến mức nào, nó cũng lười đưa thêm nhắc nhở.
Đến cùng là cậu có thể dẫn người trở về hay không, người có thể biến thành thẻ hay không, người có thể chân hóa hay không?
Lỡ đâu chân hóa thất bại!
Không dám nghĩ thêm, tưởng tượng thêm là tam quan sẽ bị đánh rách tả tơi!
Cậu bình phục lại tâm tình, nghiêm túc nói với Vân Duật: "Tôi không biết mình có phải là người trong lời tiên đoán hay không, nhưng nếu như có thể, tôi nhất định sẽ dùng hết toàn lực để dẫn anh ấy về nhà.
" Điều kiện tiên quyết phải đảm bảo an toàn!
Giản Việt hiện tại là một con mèo Schrödinger nhưng ít ra còn bất tử.
Lỡ cậu không cẩn thận đem anh hùng!
Phi phi phi, sự tình không may mắn thì nghĩ cũng đừng nghĩ!
Lê Thiếu Hi nhanh chóng bổ sung: "Tuyệt đối đừng để Giản Việt từ bỏ tìm kiếm a, lỡ đâu tiên đoán về người khác thì sao.
" Cậu luôn cảm thấy Đa Bảo Các quá hung tàn, không chừng người trong dự ngôn không phải là cậu đâu.
Vân Duật vui vẻ: "Không tự tin đến vậy?"
Lê Thiếu Hi nói có sách mách có chứng: "Không phải là không có đủ tự tin, mà đây là về sự sống còn, chuẩn bị thêm sẽ không sai.
" Cậu rất muốn mang Giản Việt ra, đồng thời cũng sợ mình sẽ chậm trễ Giản Việt.
Ai dẫn anh về nhà đều không quan trọng.
Quan trọng là người đó có thể mang một người nguyên vẹn ra hay không, mà không phải giống như cậu, sẽ mang về một tấm thẻ, còn lại phải nhờ chân hóa!
Vân Duật không hổ là một lão hồ ly nổi danh, anh phi thường chính xác bắt được trọng điểm: "Xem ra năng lực này của cậu có chút kỳ quặc.
"
Lê Thiếu Hi: "! "
Vân Duật cũng không có sinh khí (tức giận).
Cẩn thận là một phẩm cách tốt, dù sao quan hệ giữa bọn họ chỉ là người vừa quen biết! A, mới quen nhau chưa đến một tiếng, đã có quan hệ mắc nợ tám ngàn vạn.
Tiểu tử thúi.
Cầm tiền của anh, còn giấu diếm nhiều như vậy!
Vân Duật đâm trắn cậu: "Thế nào, có hạn chế cho đồ vật cậu có thể mang về?"
Lê Thiếu Hi kỳ thật không có giấu Vân Duật cái gì, nên nói đều đã nói, còn lại một chút thông tin đến cả cậu cũng không rõ ràng.
Một chút sự tình còn cần suy đoán, Lê Thiếu Hi không muốn nói ra ngoài, lỡ đâu suy đoán nhầm lại khiến người ta thất vọng.
Lê Thiếu Hi chân thành nói: "Đồ vật tôi mang ra, có xác xuất tổn hại rất lớn.
"
Vân Duật: "Đồ vật vượt qua cấp bậc của bản thân cậu, nếu cưỡng ép mang ra sẽ nổ chết?"
Lê Thiếu Hi gật đầu.
Vân Duật hiểu: "Không có việc gì, cũng không định để cậu lập tức mang Giản Việt về nhà, lại nói, nếu cậu muốn gặp Giản Việt thì trước tiên phải tăng cấp bậc, nếu không đừng nói là mang về, có lẽ cậu còn không gặp được cậu ấy.
"
Cũng đúng!
Lê Thiếu Hi biết mình quan tâm quá sẽ bị loạn.
Sau này cậu sẽ không còn là người mới, tỉ lệ gặp được Quảng Trường Đỏ cực kỳ thấp.
Đi vào Hắc Tràng, lấy cấp bậc của Giản Việt, cơ bản không có khả năng bị ghép chung cùng anh.
"Lại nói," Lê Thiếu Hi hỏi Vân Duật, "Giản Việt cấp bao nhiêu rồi?"
Vân Duật: "! "
Tâm Lê Thiếu Hi lộp bộp một chút: "So, so với anh thì cao hơn bao nhiêu?"
Vân Duật yếu ớt nói: "Đáng ăn mừng là, cấp bậc có hạn mức cao nhất.
"
Lê Thiếu Hi: "Bao nhiêu! "
Mặc dù đã làm đủ khâu chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe đến số lượng Vân Duật nói ra, trước mắt Lê Đa Đa vẫn tối sầm lại.
"Chín, chín, chín! "
Vân Duật: "99 mà thôi, đừng tùy tiện thêm một số chín.
" 999? Như vậy đủ để Giản Việt làm vị boss đệ nhất của Hắc Tràng!
Lê Thiếu Hi mắt cá chết: "Lão đại, chuyển lời tới Giản thần giúp tôi, nói cho anh ấy đừng từ bỏ tìm kiếm người trong dự ngôn, nhất định! Nhất định!"
Có thể xác định rồi.
Cậu không phải là người Giản Việt muốn tìm.
Cả đời này của cậu không đạt đến cấp 99!
Đa Bảo Các đúng là có thể chân hóa vượt cấp, nhưng vấn đề là!
Cậu chỉ vượt một cấp, đã phải nổ chết ròng rã một trăm vạn lam ngọc.
Cho dù!
Cho dù Lê Thiếu Hi tự tin, lớn mật, dã tâm bừng bừng, thật sự lên đến cấp chín mươi, ân, cao hơn vị đại thần xếp thứ hai trong bảng xếp hạng tận 25 cấp.
Vậy cậu muốn chân hóa Giản Việt, cũng là!
Một canh bạc khổng lồ a!
Phải nện bao nhiêu tiền để tăng xác xuất thành công?
Một trăm triệu, một tỷ, mười tỷ?
Tiền không phải điều quan trọng nhất, dù sao Giản thần đã cứu người của nửa thành thị, cần nện bao nhiêu tiền đều đáng giá.
Nhưng vấn đề là, đây cũng không phải là tỉ lệ thành công một trăm phần trăm a!
Vừa quay đầu cậu lại khiến anh hùng nhân dân bị! bị!
Lê Thiếu Hi: QwQ
Cậu là tội nhân thiên cổ!
Vân Duật nhìn ra Lê Thiếu Hi rất quan tâm Giản Việt.
Cũng đúng.
Không có Giản Việt, lấy kỹ năng ban đầu yếu đến chết này của Lê Thiếu Hi, chỉ sợ đã sớm chết tại Quảng Trường Đỏ.
Giản Việt đã cứu người duy nhất có thể mang mình về nhà.
Thứ duyên phận này, thật thú vị.
"Đừng có áp lực.
" Vân Duật trấn an tiểu hài tử, "Từ từ rồi sẽ đến.
"
Lê Thiếu Hi ép bản thân bình tĩnh lại: "Lão đại yên tâm, tôi nhất định sẽ tăng lên cấp cao, cẩn thận nghiên cứu năng lực này, chỉ cần có thể, tôi nhất định sẽ dùng hết toàn lực để đem Giản thần về nhà, nhưng! "
Cậu lại lặp lại câu nói: "Anh nhất định phải chuyển lời cho Giản thần, đừng từ bỏ tìm kiếm, tôi có khả năng không phải là người trong dự ngôn.
"
Cậu sẽ dùng hết toàn lực, nhưng cậu lại hoài nghi mình không phải người kia.
Sợ Vân Duật sẽ không để trong lòng, cậu lại bổ sung: "Chuẩn bị phương án dự phòng sẽ không sai đúng không?" Chủ yếu là việc để Giản Việt tiếp tục tìm người cũng không khó khăn.
Vân Duật bị cậu chọc cười, không thể không nói cho cậu: "Cho dù tôi muốn nói cho Giản Việt, tôi cũng không nói được.
"
Lê Thiếu Hi sững sờ.
Vân Duật: "Cậu cho rằng không sống không chết là trạng thái như thế nào?"
Giản Việt đã cứu người của nửa tòa thành, bản thân lại đánh mất quan hệ với hiện thế.
Liên hệ cậu ấy?
Trừ phi gặp cậu ở trong "Trận".
Lê Thiếu Hi kinh ngạc nói: "Thế nhưng anh có thể nhìn thấy tình huống bên Giản Việt! "
Vân Duật: "Bởi vì cậu ấy là thành viên của Đám Mây, đã trao quyền theo dõi cho tôi.
"
Giản Việt cắt hết thảy liên hệ với hiện thế, nhưng lại giữ được liên hệ cùng công hội.
Công hội là thuộc về Vết rách, Vết rách cùng "Trận" có phụ thuộc vào nhau, cho nên cái liên hệ này không có bị chặt đứt.
Đáng tiếc là Vân Duật cũng chỉ có thể nhìn Giản Việt, lại không có biện pháp nói với cậu dù chỉ là một câu.
"Như vậy a! "
"Tôi cũng không phải là có thể thời thời khắc khắc nhìn thấy Giản Việt, thỉnh thoảng cậu ta sẽ đóng quyền hạn.
"
"Cái quyền hạn này là có thể tự do đóng mở sao?"
"Đương nhiên.
"
Lúc này Lê Thiếu Hi cũng không suy nghĩ quá nhiều, cậu chỉ cảm thấy có thể đóng quyền hạn cũng rất tốt, có thời gian riêng tư.
Hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của thiếu niên, Vân Duật nói: "Trạng thái hiện tại của Giản Việt, không có nhu cầu sinh lý của nhân loại.
"
Không cần ăn, không cần đi ngủ, cũng không cần bài tiết.
Vấn đề sinh lý của con người, đối với cậu ấy mà nói là không tồn tại.
Vân Duật than nhẹ: "Chỉ có một loại tình huống mà cậu ấy sẽ đóng quyền hạn.
" Vân Duật tạm dừng, tiếp tục nói: "Cậu ta sẽ không chết, nhưng sẽ thụ thương, mà tôi lại chưa từng thấy cậu ấy bị thương.
"
Lê Thiếu Hi ngẩn người, còn có gì không hiểu nữa.
Mở quyền hạn là để người quan tâm cậu ấy yên tâm.
Đóng quyền hạn vẫn là vì muốn người quan tâm cậu ấy an tâm.
Trong đầu Lê Thiếu Hi hiện lên dáng vẻ tránh xa người ngàn dặm kia của Giản Việt, đầu lưỡi nổi lên cảm giác chua xót.
Đúng rồi.
Chính là linh hồn ôn nhu như vậy, mới có thể cứu vớt được nửa tòa thành bằng sức mạnh cường hãn của mình.
Lê Thiếu Hi hít nhẹ, mờ mịt trong lòng tán đi, chỉ còn lại sự kiên định.
Mặc kệ cậu có phải người trong lời tiên đoán hay không.
Cậu đều muốn dẫn anh về nhà!
Người anh hùng cứu vớt vô số người, không nên lưu lạc bên trong tận cùng cô độc.
"Tốt," Nên nói đều đã nói xong, còn lại là phải dùng hành động để thực hiện, "Cuộc nói chuyện phiếm kết thúc, nắm chặt thời gian mà tiếp nhận đặc huấn đi.
"
Lê Thiếu Hi thu liễm cảm xúc: "Tôi hiểu.
"
Bảy ngày sau, cậu sẽ vào "Trận".
Mà trong bảy ngày này, cậu phải tận dụng tất cả thời gian để cải thiện bản thân.
Khoan nói trong tương lai năng lực của cậu sẽ như thế nào, hiện tại nó thật sự yếu đến thái quá.
Tuy đã chân hóa được một cây pháp trượng nhỏ, nhưng thuộc tính rất kém cỏi, kỹ năng rất hà khắc, gặp phải Hắc Tràng độ khó cao, chắc chắn sẽ toi mạng.
Nhiệm vụ hiện tại của cậu rất trọng đại.
Món nợ tám ngàn vạn, mang Giản thần về nhà, giữ mạng nhỏ.
Một cái cũng không thể thiếu!
Vân Duật nhớ tới một việc: "Cậu vẫn là học sinh cấp ba à?"
Lê Thiếu Hi: "Lớp mười hai.
"
Vân Duật chần chờ một chút: "Khai giảng rồi?"
Lê Thiếu Hi: "Khóa học trên mạng ở nhà.
"
Vân Duật: "Vậy dễ rồi, bỏ qua khóa học đi, tôi sẽ bổ túc giúp cậu.
"
Lê Thiếu Hi: "A! Cái này! "
Cậu còn chưa bao giờ trốn học đâu, bị lão Lê biết thì cậu sẽ bị đánh chết.
Nhưng nếu không nắm chặt bảy ngày này, cậu sợ mình sẽ không sống được đến khi bị cha đánh chết.
Vân Duật lại nói: "Cha mẹ cậu cũng phải giấu, những việc này họ mà không biết thì sẽ an toàn hơn.
"
Lê Thiếu Hi nghiệm mặt nói: "Lão đại đã hao tâm tổn trí rồi.
" (cảm ơn lão đại đã mất công, mất sức suy nghĩ cho ẻm)
Thật sự là cậu không muốn cho