Tại sao Giản Việt lại thành một NPC!
Lê Thiếu Hi không bị Ma Vương dọa ngốc, ngược lại bị NPC trung lập sẽ không công kích người chơi dọa ngốc.
Nhìn như thế nào thì cũng thấy đây là Giản Việt, thời gian ở chung của Giản Việt và Lê Thiếu Hi cũng tới vài giờ, nhưng đã trải qua nhiều trận đấu ảnh hưởng đến sinh tử như vậy, lại được nhìn một lần phát sóng trực tiếp từ Hắc Tràng, cậu không dám nói mình đã khắc khuôn mặt này vào lòng, nhưng cũng đã khắc nó trong óc rồi.
Giản Việt! Việt ca của cậu!
Không sai!
NPC: Chủ bếp M.
Dòng chữ này đâm vào mắt Lê Thiếu Hi, làm cậu không thể không bình tĩnh lại.
Chẳng sợ đây thật sự là Giản Việt, tình huống trước mắt cũng không thích hợp để tùy tiện nhận thân.
Huống chi...
Lê Thiếu Hi khó tránh khỏi mà nghĩ đến Nhện mặt người trong Hắc Tràng cấp 69 kia.
Nó ăn luôn Cầu Vồng, biến thành bộ dáng của Cầu Vồng, mê hoặc Tần Toái Ngọc, thiếu chút nữa đã khiến cô trọng thương.
Giản Việt sẽ không chết, thân phận của chủ bếp M là NPC của trò chơi, thuộc về tồn tại trung lập, theo lý thuyết sẽ không tấn công người chơi.
Khẳng định không phải tình huống giống Nhện mặt người.
Nhưng Lê Thiếu Hi sẽ không xem nhẹ Hắc Tràng.
Thấy một màn như vậy, đâu chỉ Lê Thiếu Hi mộng bức, các lão đại Đám Mây ở Vết Rách cũng...!ngây ngẩn cả người.
Nhạc Hi rống lên đầy kinh ngạc: "Giản Việt sao lại thành NPC?"
Vân Duật: "..."
Tần Toái Ngọc nhíu mày, tuy rằng cảm thấy không có khả năng nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nói: "Ảo giác?"
Vân Duật lắc đầu: "Không phải."
Đừng nhìn bọn họ chỉ có thể cách màn hình, dùng ngũ cảm của Lê Thiếu Hi để quan sát Hắc Tràng này, nhưng bọn họ có kinh nghiệm phong phú, ảo giác trong Hắc Tràng cấp thấp tràn đầy sơ hở, dùng sức quan sát của họ, một giây là có thể nhìn thấu.
Không có ảo giác.
Không phải ngụy trang.
Hoặc là cái NPC này chính là Giản Việt, hoặc là vị chủ bếp M này trời sinh lớn lên giống Giản Việt y như đúc.
Hắc Tràng thường sẽ có NPC, đặc biệt là loại thăm dò giải đố, càng sẽ có nhiều nhân vật trung lập.
[Phòng bếp đói khát] này bởi vì cấp bậc quá thấp, nên không hoàn toàn phân hóa thành một chủng loại, nó hỗn loạn giữa giải đố, sắm vai và chiến đấu.
Vân Duật di chuyển trên màn hình, ấn mở danh sách phòng phát sóng trực tiếp, tìm được tên Giản Việt...
Tần Toái Ngọc: "Không mở quyền hạn."
Vân Duật: "Đúng."
Chỉ cần nhìn phát sóng trực tiếp của Giản Việt một chút là có thể xác nhận được vị trí của Giản Việt, đáng tiếc Giản Việt đã đóng quyền hạn, không nhìn được tình huống của anh.
Ở Hắc Tràng cuối cùng, Giản Việt đã bị trọng thương.
Anh mạnh mẽ chống đỡ một phát kiếm trí mạng của Ma Kiếm Tinh Hồng, máu chảy đầy đất.
Tuy sau đó anh rất nhanh đã phản sát, còn dùng không ít băng vải hồi máu, nhưng cái loại vết thương như vậy sao có thể khép lại nhẹ nhàng như vậy được.
Anh đóng phát sóng trực tiếp, Vân Duật cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, tình huống này trước kia từng xảy ra rồi.
Chỉ là lần này...
Vân Duật trầm ngâm nói: "Cậu ấy chủ động đóng quyền hạn không cho tôi nhìn, là bởi vì thay đổi thân phận, không còn thuộc về phạm vi thành viên của công hội?"
Tần Toái Ngọc: "!"
Ở phương diện động não này, còn phải nhờ Vân Duật.
Trở lại với phát sóng trực tiếp của Lê Thiếu Hi, Vân Duật nhìn chằm chằm vào cậu: "Có lẽ Đa nhãi con sẽ tìm được đáp án."
Lê Thiếu Hi không có hành động thiếu suy nghĩ, nơi này là Hắc Tràng, cậu phải thật cẩn thận, sống được đến cuối mới là vương đạo.
*Vương đạo: cách làm đúng, lựa chọn đúng.
Nếu thật sự là Giản Việt, vậy thật tốt quá, cái Hắc Tràng này ổn rồi.
Nếu đây không phải là Giản Việt, nhưng có NPC nhìn giống Giản Việt, tự nhiên tràn đầy cảm giác an toàn.
Tổng kết của Lê Đa Đa là: Ổn!
Tầm mắt chủ bếp M đảo qua năm người bọn họ, cũng không đặc biệt dừng lại ở ai, giọng nói cũng bình tĩnh không gợn sóng: "Thỉnh các vị dũng sĩ tiến lên rút thân phận, công việc cần hoàn thành có rất nhiều, nhanh chóng thu thập nguyên liệu nấu ăn."
Nói xong câu đó, anh xoay người đi về hướng sau bếp.
Thẳng đến khi bóng dáng của anh biến mất trong bóng tối, năm người trong nhà ăn mới bừng tỉnh.
Lê Thiếu Hi vẫn muốn xác nhận một chút, cậu hỏi dò: "Các cậu có thấy anh ấy giống người quen của mình không?"
Hỏi như vậy là để xác nhận thứ người khác nhìn thấy có giống thứ mà cậu nhìn thấy không, lỡ đâu cậu nhìn ra Giản Việt, Lam muội nhìn thấy bạn trai mình, Tống Hử Nhất nhìn thấy cha mình...
Loại chuyện như ảo giác này, mỗi người đều khác nhau.
Bàn Gia mở miệng trước tiên: "Giống...!tôi khi gầy xuống!"
Lê Thiếu Hi: "..."
Tỉnh đi béo ca, chúng ta có thể đừng ăn vạ lên tận mặt trăng không!?
Gò má Lam muội ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Người tôi nhận thức không có...!đẹp trai như vậy."
Tống Hử Nhất muốn khinh thường, nhưng lại không có vốn liếng để làm vậy, chỉ có thể không cam lòng nói: "Hắc Tràng này quả nhiên là quỷ dị, một NPC mà cũng đặc biệt như vậy..."
Đặc biệt đẹp trai.
Tiểu Da Chùy nói giống tiếng người nhất, hắn hiểu ý tứ Lê Thiếu Hi định che giấu, miêu tả kỹ càng Giản Việt, bài trừ khả năng mỗi người đều thấy một hình ảnh khác.
Lê Thiếu Hi nghe hắn nói xong, nhẹ nhàng thở ra.
Mọi người đều nhìn thấy thứ giống nhau.
Không phải là ảo giác độc nhất vô nhị của cậu.
Đến lúc này, Lê Thiếu Hi mới đánh giá nhà ăn này.
Nhà ăn thoạt nhìn không lớn, trang hoàng thiên hướng phương tây, cũng không có gì cần đặc biệt nghiên cứu, phía trước là quầy thu ngân, hai bên sườn là khu dùng cơm.
Bàn ăn cũng chỉ là gỗ màu trắng đơn giản, chân bàn và chân ghế đều bóng loáng mượt mà, giống trụ La Mã bản thu nhỏ.
Khăn trải bàn là màu nâu nhạt, rất hợp với phong cách của nhà ăn, tổng thể đều có cảm giác ôn nhuận bình thản.
Trên tường dán giấy dán tường màu nâu, đèn treo là đèn thủy tinh không quá phức tạp, tản ra ánh sáng vàng ấm cực kỳ giống ánh nến.
Nhà ăn còn có mấy bồn cây xanh, cũng không phải là chủng loại sang quý nào, chỉ là vài loại cây cảnh xanh biếc no đủ, khiến nhà ăn vốn ấm áp lại có thêm vài phần sinh cơ.
Tiểu Da Chùy thính giác nhạy bén, hắn nói: "Ma Vương vẫn đang tới gần."
Lê Thiếu Hi nhìn chằm chằm về cái rương trên quầy thu ngân: "Mau chóng rút thân phận."
Chủ bếp M rõ ràng đã nhắc nhở về nhiệm vụ: Rút thân phận, hoàn thành phần công tác của mình, thu thập nguyên liệu nấu ăn.
Bọn họ trốn vào nhà ăn vẫn không được tính là hoàn toàn an toàn, chỉ khi hoàn toàn thuộc về nhà ăn M, Ma Vương mới hoàn toàn buông tha họ.
Làm sao để hoàn toàn thuộc về nhà ăn M?
Thân phận là mấu chốt.
Năm người đi tới trước cái rương, thấy được tờ giấy dán trên mặt trên: "Rương thân phận."
Tống Hử Nhất không chút khách khí: "Tôi tới trước!" Dứt lời liền rút một cái.
Tiếp theo là Bàn Gia, rồi sau đó là Tiểu Da Chùy, tiếp theo là Lam muội, Lê Thiếu Hi không đi tranh, chờ ở cuối cùng.
Thứ bọn họ lấy ra là một đám bảng tên, loại có thể gắn ở trước ngực.
Bảng tên được làm bằng sắt, hàng chữ phía trên đều khác nhau, phân biệt là ---
Phó bếp.
Người phục vụ.
Bảo an.
Lê Thiếu Hi là người lấy cuối cùng, cậu cố ý thử, biết bên trong còn ba bảng tên.
Cậu định lấy cả ba bảng tên ra, đáng tiếc chỉ có thể lấy một cái.
Nhân số trò chơi này là bảy người, nếu toàn bộ đến được nhà ăn, mỗi người đều sẽ được phân cho một thân phận.
Nhưng hiện tại có hai người đã bị Ma Vương ăn luôn khi trò chơi mới bắt đầu, cho nên...!bọn họ chỉ có thể lấy ra năm bảng thân phận.
Mọi người cùng lộ bảng tên mình rút trúng ra, trên mặt Lam muội không có huyết sắc.
Tống Hử Nhất và Bàn Gia lấy được "Phó bếp".
Lê Thiếu Hi và Tiểu Da Chùy lấy được "Người phục vụ."
Chỉ có Lam muội, một mình một người lấy phải "Bảo an".
Hai phó bếp, hai người phục vụ, một bảo an.
Cái bố trí này...
Làm người bất an.
Số lượng của phó bếp hợp lý, hai người phục vụ cũng khá chắp vá, nhưng bảo an thì chỉ có một.
Trong hiện thực, ở nhà ăn quy mô như thế này thường không cần bảo an.
Nhà ăn quy mô rất lớn sẽ an bài đứa bé giữ cửa, được sử dụng để giúp đậu xe cho khách hàng.
Nơi này là Hắc Tràng.
Đây là một nhà ăn thoạt nhìn ấm áp an nhàn, nhưng thực tế có liên quan đến sống chết.
Bảo an ở nơi này, tuyệt đối không chỉ đậu xe đơn giản như vậy.
Bảo an có khả năng phải đi đấu tranh anh dũng đánh chết quái vật.
Nếu Nguyên Nguyên (nữ sinh vóc dáng thấp bé) và Vô Cơ (nam nhân trung niên) không bị Ma Vương ăn hết, bọn họ cũng sẽ có thẻ bài thân phận, có khả năng chính là bảo an.
Hai phó bếp, hai phục vụ, ba bảo an.
Dạng bố trí như vậy ở một nơi nguy hiểm, mới có vẻ hợp lý một chút.
Lam muội thoạt nhìn là một thiếu nữ hiếu thắng, không giống Nguyên Nguyên nhỏ xinh yếu đuối, cô lưu loát buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc cũng là chiếc áo tay ngắn và quần dài nhanh nhẹn.
Mới vừa rồi, đối mặt với sự đuổi giết của Ma Vương, nàng dưới tình huống căng thẳng phóng thích bong bóng nước một cách chuẩn xác, tranh thủ đủ thời gian cho mọi người trốn vào nhà ăn.
Nhưng lúc này, nữ sinh hiếu thắng lại cắn môi dưới, trên mặt không có chút huyết sắc nào, mắt cô có nước mắt đảo quanh, chỉ là quật cường không chịu rơi xuống.
Bọn họ vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, cảm giác Ma Vương mang đến rất là áp bách, không ai muốn một lần nữa đối mặt với nó.
Bảo an chưa chắc đã cần đánh chết Ma Vương, dù sao nhiệm vụ chính của Hắc Tràng là thu thập nguyên liệu nấu ăn.
Bảo an không thể nghi ngờ là thân phận nguy hiểm nhất, không ai biết sẽ có loại quái vật gì nhảy ra từ Hắc Tràng này, không ai biết gì về những hung hiểm kế tiếp.
Lam muội bi quan như vậy, thứ nhất là vì chỉ có mình cô là bảo an, thứ hai là vì kỹ năng của cô rất khó để sống sót một mình.
Rất khó để phóng bong bóng ra, cô lại không có cách nào để cam đoan mình có thể thành công trúng đích một lần nữa.
Chẳng sợ vận khí của cô bạo phát, cảm xúc lên đến đỉnh điểm, thành công phóng thích một lần, sau đó thì sao?
Chẳng lẽ cô muốn tay không đánh chết quái vật sao?
Giam cầm chỉ làm quái vật không di chuyển được, một khi tới gần người, quái vật vẫn có thể công kích cô.
Mọi người đều biết cô rút trúng "thẻ tử vong", chính là...
Năng lực của Bàn Gia cùng Tiểu Da Chùy đều không thuộc về loại hình tấn công, thẻ bảo an trong tay hai người họ cũng có chung hiệu quả.
Tống Hử Nhất có năng lực công kích, nhưng mặt hắn không biểu tình, một tiếng cũng không nói: Bèo nước gặp nhau, dựa vào cái gì mà hắn phải đi chết hộ cô!
Chỉ có Lê Thiếu Hi, cầm lấy thẻ thân phận của mình, nói với Lam muội: "Tôi đổi với cậu."
Lam muội: "!"
Tống Hử Nhất châm chọc: "Anh hùng cứu mỹ nhân à."
Bàn Gia trừng mắt về hướng Tống Hử Nhất: "Đừng nghĩ người khác cũng giống mày."
Tống Hử Nhất bị chọc giận: "Mày thì giỏi à!"
Bàn Gia: "Lão tử không tài giỏi gì nhưng tao không giống mày --- không có tài mà còn không biết xấu hổ!"
Tống Hử Nhất: "Mày..."
Tiểu Da Chùy vẫn tỉnh táo nhất: "Thẻ thân phận có thể đổi?"
Lê Thiếu Hi: "Thử xem."
Lam muội đột nhiên hoàn hồn, lập tức nói: "Không cần, tôi..."
Cô không muốn hại người khác, thẻ bảo an là nguy hiểm nhất, nhưng đây là do nàng rút trúng, cô sẽ gánh vác.
Lê Thiếu Hi nhìn về phía Lam muội, ánh mắt bình thản, thanh âm cực kì có tác dụng trấn an: "Năng lực của cô không thích hợp để làm bảo an."
Lê Thiếu Hi đứng ra lúc này không phải vì muốn làm anh hùng trước mặt thiếu nữ, mà là cậu đã bình tĩnh tự hỏi, cân nhắc cẩn thận.
Bảo an chắc chắn sẽ cần chiến đấu với quái vật, là thẻ bài thân phận nguy hiểm nhất.
Lam muội đúng là không thích hợp, có khả năng cô vừa ra khỏi cửa đã bị quái vật giết chết.
Sau đó thì sao?
Đây là trò chơi nhiều người.
Yêu cầu người chơi phối hợp với nhau.
Thẻ bài thân phận nhất định có ý nghĩa này: Phó bếp, người phục vụ, bảo an đều phải hoàn thành chức vụ của mình.
Ngẫm lại [Phòng bếp chia tay], người chơi một khi không phối hợp tốt, vô cùng có khả năng không hoàn thành được nhiệm vụ, dẫn tới việc qua màn thất bại.
[Phòng bếp đói khát] sau khi bị nhiễm sóng vì Hắc Tràng bám vào nhất định còn lưu lại bóng dáng của nguyên tác, người chơi cũng cần phối hợp với nhau.
Phó bếp nấu ăn ở phòng bếp.
Người phục vụ chiêu đãi khách nhân.
Bảo an duy trì an toàn.
Phân đoạn nào cũng không thể có lỗi.
Cho nên cần an bài hợp lý.
Trong năm người, cấp bậc của Lê Thiếu Hi là thấp nhất, sức chiến đấu lại không thể nghi ngờ là mạnh nhất.
Lê Thiếu Hi tiếp tục nói: "Không cần cậy mạnh, bảo an là phòng tuyến của nhà ăn, cậu mà chịu đựng không nổi, chúng ta ở nhà ăn cũng chỉ có thể chờ chết."
Lời này đánh thức Lam muội, nàng cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Lê Thiếu Hi lại nói: "Tôi không phải đang giúp cậu, cô không cần nhận ân tình của tôi, tôi chỉ vì sống sót ra khỏi Hắc Tràng thôi."
Bèo nước gặp nhau.
Cậu không tự đại đến mức muốn cứu vớt mọi người.
Cậu chỉ muốn sống sót, đi đến cuối Hắc Tràng.
Lê Thiếu Hi và Lam muội trao đổi thẻ bài thân phận, không hề có nhắc nhở vi phạm quy tắc gì.
Mọi người đều không nhịn được mà thở phào, chỉ có Tống Hử Nhất cười lạnh một tiếng, hắn đeo thẻ thân phận lên trước mọi người một bước, chỉ thấy một đạo ánh sáng bao phủ hắn, quần áo ban đầu biến mất, đổi thành một bộ đồng phục đầu bếp màu trắng, tin tức trên đầu cũng thay đổi.
Người chơi: Tống Hử Nhất.
Thân phận: Phó bếp.
Xem ra cần mang bảng tên lên mới tính là xác nhận thân phận.
Thân phận của Bàn Gia và Tống Hử Nhất đều là phó bếp, cậu ta xem thường loại ngu xuẩn như Tống Hử Nhất, chỉ cảm thấy ghê tởm, nói một cách chắc chắn: "Trong rương thân phận chắc chắn còn thẻ bảo an, tôi đi đổi một cái!"
Thao, cậu ta tình nguyện tổ đội cùng Lê Thiếu Hi, cũng không muốn cùng loại ngu xuẩn này ở sau bếp, quỷ mới biết có thể