Lục Trường Đình cứ tưởng không khí bữa cơm này sẽ khá thoải mái, nhưng hắn lầm rồi.
Rõ ràng hắn mới là khách, nhưng lúc ngồi vào bàn cơm, hình như Thẩm Lệ còn câu nệ hơn cả hắn.
Y chẳng nói chẳng rằng, chỉ im lặng ăn cơm, thi thoảng cũng cười ứng lời, lịch sự không chỗ chê, nhưng cực kỳ khách sáo.
Cơm nước xong, Thẩm Lệ chủ động thu dọn bát đũa, tót vào phòng bếp.
Tuy lý do này rất chính đáng, nhưng Lục Trường Đình cảm thấy y đang trốn, vì sự thực là Thẩm Lệ cứ giữ khoảng cách chừng mực với hẳn mãi.
Trình Chiêu bê đồ ăn cất vào tủ lạnh xong, nhìn Thẩm Lệ bắt đầu mở nước chuẩn bị rửa bát, bà thấy chán hẳn vì dạy đến thế mà chẳng nên cơm, cháo gì, nhéo mặt ông con trai: “Anh trốn vào đây làm gì, đi ra ngoài tiếp khách, tôi rửa bát cho.”
Thẩm Lệ bóp chút nước rửa bát vào bồn nước, quen tay lấy giẻ rửa bát chà miệng bát: “Tưởng phu nhân đây trước giờ kêu không thích rửa bát, bảo dính hết cả dầu lên quần áo, lại còn vừa trơn vừa mỡ, sờ vào là thấy ghê tay.”
“Quý bà còn tranh với con làm gì.”
Trình Chiêu vừa tăng xông vừa thấy buồn cười: “Được thôi, thế anh cứ trốn đi, giỏi thì trốn đến khi Lục Trường Đình về rồi hẵng ra.”
Thẩm Lệ cúi đầu, rửa bát rất chi là nghiêm túc.
Y mở vòi xả nước rửa bát, bỗng hỏi: “Nhà còn chocolate không mẹ?”
“Trên bàn trà đấy.” Trình Chiêu kéo cửa tủ bếp trên cao ra, “Mẹ lấy ra tất, hết rồi.”
Thẩm Lệ xếp bát đũa đã rửa sạch xong vào tủ kính, tiếng bát sứ úp vào nhau lanh lảnh: “Trà chanh mật ong thì sao ạ?”
“Còn ba lọ.” Trình Chiêu hỏi, “Bên quán dùng hết rồi à?”
“Chưa ạ.” Thẩm Lệ lau tay, lấy hết mấy lọ trà chanh mật ong xuống, giải thích với mẹ, “Anh ấy thích uống.”
Trình Chiêu hơi nhướn đôi mày thanh tú: “Mẹ cũng thích uống.”
Thẩm Lệ ngập ngừng: “Mẹ, mai con đi siêu thị mua chanh xong về ngâm cho mẹ được không?”
Trình Chiêu khoát tay đầy phóng khoáng: “Chuẩn tấu.”
Cuối buổi, Lục Trường Đình xách túi đầy trà chanh mật ong với chocolate về.
Trình Chiêu gom hết đống chocolate trên bàn dúi cho hắn, cộng thêm mấy viên giấu trong túi áo, bà còn nhiệt tình mời hắn lần sau rảnh lại qua chơi, làm hắn ngại dã man, chỉ đành lễ phép dạ vâng, chào hỏi vài câu mới ra về.
Thẩm Lệ tiễn hắn xuống, xe để dưới tầng hầm một.
Trông số chạy từng tầng, từng tầng, Lục Trường Đình nghĩ vẩn vơ, sao thang máy đi xuống nhanh thế nhỉ.
Tiếng “ting” vang lên, thang máy dừng ở tầng hầm một, cửa mở ra.
Đi có chậm đến chừng nào, thì thang máy vẫn cách chỗ Lục Trường Đình đỗ xe cùng lắm là trăm bước.
Thẩm Lệ nhìn hắn mở cửa xe mới cất lời: “… Lái xe, chú ý an toàn nhé.”
Lục Trường Đình chưa lên xe vội, chỉ cất túi giấy vào ghế ngồi, sau đó nhìn về phía Thẩm Lệ, nâng tay vén tóc mái che trước trán y: “Tóc hơi dài rồi này.”
Thẩm Lệ lùi về sau một bước theo bản năng, sờ đám tóc một cách mất tự nhiên: “Thế à… Tôi, tôi bớt thời gian rảnh đi cắt.”
Lục Trường Đình nói tiếp: “Tuần sau tôi đi thành phố C công tác.”
“Hửm?” Thẩm Lệ hơi sững người trong chốc lát.
Lúc thì kêu tóc dài, lúc thì bảo đi công tác, nhảy chủ đề nhanh thật, nghe cứ như hết chuyện rồi mà cứ cố moi cho bằng ra chuyện để nói vậy.
“Về sẽ mang đặc sản cho cậu.”
Thẩm Lệ thấy thấp thỏm vì được quan tâm quá: “À… Tốt ghê, cảm ơn anh nhiều.”
Lục Trường Đình nhìn y, vén đôi môi, rất nhẹ mà thôi: “Thế, tạm biệt nhé?”
“Ừ, tạm biệt.” Thẩm Lệ nghĩ, hỏi dò thêm một câu, “Đến nhà thì gửi cái tin, được chứ?”
Lục Trường Đình thờ ơ: “Lần trước gửi, cậu trả lời tôi mỗi chữ ‘Ừ’ đấy.”
Khung chat của hai người dừng ở cuộc trò chuyện lần đó, Thẩm Lệ vẫn nhớ như in cảm giác khó thở do tim đập quá nhanh lúc đọc được tin nhắn của Lục Trường Đình.
Cái chữ “Ừ” kia vừa qua loa vừa nhạt nhẽo.
Nhưng mẩu tin y xóa đi gõ lại bao lần, đắn đo từng câu từng chữ ấy, là tất thảy yêu thương với sự kiềm chế, là tiếng loạn nhịp giấu riêng trong lòng của y; là vùng biển thăm thẳm, cất giữ con sóng ngầm cuồn cuộn mình y thấu hiểu.
“Không thế nữa đâu.” Y nghe bản thân đáp: “Khẳng định lần này sẽ trả lời có tâm hơn mà.”
Lục Trường Đình nhìn y, đôi mắt sầm xuống, chẳng nói có gửi tin hay không.
Mỗi câu nói, mỗi hành động của Thẩm Lệ đều nghiêm túc và cẩn thận đến mức trái tim hắn hơi hoảng và loạn nhịp, khiến hắn cảm thấy, Thẩm Lệ đối xử với mình đặc biệt quá.
Là kiểu đặc biệt làm hắn cậy được chiều xong hống hách ấy.
Mãi sau, hắn mới khẽ thở dài: “Lên đi, tôi về đây.”
Thẩm Lệ nhìn chiếc xe mãi đến khi khuất tầm mắt như bao lần, sau đó mới quay người, lên nhà.
Trình Chiêu trông sắc mặt con trai khang khác, hiểu thẳng nhỏ cần được yên tĩnh nên không làm phiền con nữa, ngóng theo Thẩm Lệ lặng im đi lướt qua người mình, lên gác.
Về phòng, Thẩm Lệ quẳng người lên giường, thả lỏng, thở một hơi thật dài.
Y nghĩ, rầu rĩ và ngán ngẩm, mình không nên được đằng chân lân đằng đầu, đòi tin nhắn báo về nhà an toàn kia.
Y lại làm hỏng chuyện rồi.
Tự trách mình một lúc, y ngồi dậy, vò bừa đám tóc mái mấy cái, lấy chìa khóa với di động trên tủ đầu giường, xuống tầng, ra ngoài.
“Hôm nay đến quán sớm thế?” Trình Chiêu đang ngồi phòng khách xem tivi, trông bộ dạng hấp tấp của thằng con, gọi với lại, “Tối nhớ về sớm đấy, uống ít thôi.”
“Vâng.” Thẩm Lệ đáp, vừa xỏ giày vừa nói, “Mẹ ngủ sớm đi nhé, không cần chuẩn bị đồ ăn khuya cho con đâu.”
Thẩm Lệ lái xe đến tiệm làm tóc quen, chào cô bé đứng quầy xong chọn bừa một nhà tạo mẫu tóc, yêu cầu đơn giản: “Anh cứ phát huy tự do nhé, cắt ngắn chút là được.”
Cắt, gội, sấy, nhoáng cái đã hết hơn nửa tiếng.
Hồi trước y có uốn tóc, giờ hơi dài ra nên chọc vào mắt.
Thường thì xịt keo rồi vén lên là được, nhưng hôm nay không chải chuốt gì cả, thành thử thấy dài quá.
Nhà tạo mẫu tóc quả quyết cắt ngắn hai bên tóc mai y, sau khi cắt sửa bớt tóc mái thì sấy xõa tung ra, trông cũng ngầu ra phết.
Người ưa nhìn, thì dù cho cắt cái tóc thôi cũng như thêu hoa trên gấm.
Nhà tạo mẫu thưởng thức tác phẩm của mình trong gương với vẻ hài lòng, ngứa tay muốn chụp một kiểu treo trong tiệm để quảng cáo.
Thẩm Lệ cúi đầu, hơi ngượng, giương di động đối diện gương, tự chụp một