Y cười vẻ bất đắc dĩ, gương mặt tuấn tú tươi tắn ngừng lại trong khuông hình điện thoại của cô gái.
“Úi bị phát hiện rồi…” Cô gái chụp lén ngại ngùng cúi rụp xuống, nóng cả mặt.
“Ảnh còn cười nữa! Ai mà chịu được chứ…”
Cô gái ngồi cạnh cũng vội cúi đầu, không dám nhìn hai người Thẩm Lệ bên kia nữa.
“Sao đấy em?” Lục Trường Đình hỏi.
Thẩm Lệ không vạch trần chuyện hai cô gái chụp lén, chỉ nói: “Muốn nhờ hai cô gái bàn bên chụp giúp chúng mình cái ảnh.”
Lục Trường Đình cười: “Anh qua hỏi hai cô ấy.”
“… Anh trai đeo bờm đến bên này rồi.”
Cô gái bàn bên liếc nhanh một cái lại vội cúi đầu tiếp, trông Lục Trường Đình đứng dậy là cảm thấy kiếp này coi như bỏ: “Sao giờ bồ ơi, ảnh muốn chúng mình xóa hay gì, hu hu hu.”
“Xin chào hai bạn.” Hai bàn chỉ cách nhau vài bước chân, hai cô gái nói xong một câu là người đến.
Lục Trường Đình đứng trước mặt, lịch sử hỏi, “Hai bạn ơi, nhờ hai bạn chụp giúp chúng tôi một tấm được không?”
“Dạ?” Cô gái vừa chụp lén ban nãy vẫn đơ người, sửng sốt một chốc rồi cuống cuồng gật đầu, “Được ạ, đương nhiên là được.”
Lục Trường Đình đưa di động cho cô: “Cảm ơn nhé.”
Cô gái nâng di động lên, thấy đôi mắt trong veo cười với mình qua ống kính, nóng hết cả mặt, đến tay cũng run run không kiềm lại được.
Cô gái nhấn vội nút chụp mấy lần, ngắm ảnh trên điện thoại không bị vỡ nét mới nhanh tay đưa trả di động: “Được, được rồi ạ.”
Lục Trường Đình nhận di động rồi xem ảnh, sau đó cảm ơn thêm lần nữa.
“Vâng, không cần cảm ơn đâu.” Cô gái vân vê góc áo, hơi chần chừ, hỏi, “Xin hỏi, xin hỏi hai anh là người yêu ạ?”
Lục Trường Đình nhướng mày, hỏi ngược: “Chúng tôi không giống hả?”
“Giống chứ.” Nhìn hai anh không cảm thấy bị mạo phạm, lòng cô gái trẻ thở phào một hơi, “Thực tốt quá.”
Cô gái khẽ nói: “Chúc hai anh hạnh phúc nha.”
Nghe được lời chúc phúc đầy thiện ý nọ, Lục Trường Đình cười tươi.
Thẩm Lệ cũng cười tủm tỉm, học cách nói của cô gái: “Cảm ơn bạn nhiều nha.”
Cô gái đỏ thấu mặt, cúi đầu về bàn bên cạnh.
…
Ăn trưa và nghỉ ngơi xong, Thẩm Lệ với Lục Trường Đình đi thuê cái du thuyền nhỏ dạo chầm chậm quanh hồ ngắm cảnh.
Chơi mệt rồi, Thẩm Lệ dựa vai Lục Trường Đình lướt di động.
Chắc Giang Trì Phong thấy bài đăng trên vòng bạn bè của y nên nhắn cái tin Weixin qua.
Giang Trì Phong hỏi: “Hai tụi bây đi công viên giải trí hả?”
Thẩm Lệ gõ chữ chậm rì, trả lời, “Ờ.”
Giang Trì Phong nhắn lại rõ nhanh: “Lục Trường Đình đeo bờm ác quỷ đáng yêu đến lạ, há há há.”
Thẩm Lệ cười cong môi: “Em cũng thấy đáng yêu chết đi được.”
Giang Trì Phong hỏi tiếp: “Hai đứa đi nhà ma chưa?”
Thẩm Lệ nhìn nhà ma gần đó, gõ chữ trả lời: “Vẫn chưa, giờ đang ngồi thuyền, định chút nữa ra chơi.”
Giang Trì Phong: “Nhắc nhở rất hữu nghị nhé, đi nhà ma nhớ trông tên đàn ông của cậu chặt vào.”
Thẩm Lệ chưa hiểu lắm, gửi cái dấu hỏi.
Giang Trì Phong nhớ đến trải nghiệm lần trước vào nhà ma với Ngụy Văn Hành, hận nghiến cả răng: “Trong nhà ma đấy có đủ thể loại ma quỷ, bao gồm cả quỷ háo sắc nữa.”
Đám nhân viên ở đó náu mình giữa phối cảnh dọa người ta thì chẳng nói làm gì, đây còn chọn đàn ông đẹp trai ôm bừa, sờ loạn, đụng chạm các kiểu.
Lúc ấy anh bị một con quỷ nữ kéo cổ tay, đơ luôn.
Trời mùa hạ, điều hòa trong nhà ma để nhiệt độ rất thấp, tay con quỷ nữ lạnh như băng, thấu cả lòng anh.
Khó lắm mới giãy khỏi con quỷ nữ kia thì quay đầu lại thấy còn con quỷ nữ khác đang ôm chặt Ngụy Văn Hành.
Anh cáu đến mức suýt nữa đánh nhau.
Nghe Giang Trì Phong nói vậy, Thẩm Lệ chợt hơi không muốn đi nhà ma nữa.
Lục Trường Đình liếc cửa sổ trò chuyện Weixin thấy người yêu đang tám với Giang Trì Phong, hơi tủi tủi, thế là lên tiếng cho người ta biết mình vẫn tồn tại: “Đang nói gì đấy?”
“Giang Trì Phong bảo trong nhà ma có quỷ háo sắc đó.”
Chưa đợi y hỏi “Hay chúng mình đừng đi nhà ma nhé?”, Lục Trường Đình đã nhíu mày: “Thôi mình đừng vào nhà ma nữa, em đẹp thế này, bị quỷ háo sắc sờ mó thì sao.”
Thẩm Lệ bật cười ngay tắp lự: “Anh cũng đẹp quá chừng, không sợ quỷ háo sắc đụng chạm à?”
“Vậy cũng không được.” Lục Trường Đình nghiêm mặt nói, “Người anh chỉ cho mỗi em đụng chạm thôi.”
“Thì thôi mình không đi.” Thẩm Lệ trả lời Giang Trì Phong một câu, sau đó cất di động, “Lát bọn mình ngồi cáp treo, còn cả vòng quay mặt trời, xong đi loanh quanh chút rồi về.”
“Ừ.” Lục Trường Đình không dị nghị gì, “Nghe em tất.”
Ánh nắng trời chiếu ấm áp làm người ta hơi buồn ngủ.
Hai người ngủ trên thuyền một lúc phí mất hơn tiếng, qua giờ nắng gắt mới cập bờ, đi ngồi cáp treo.
Cáp treo được nối từ trên tháp cao bên hồ, cực đông người xếp hàng.
Hai người vừa đứng xếp hàng vừa tán dóc, chẳng thấy buồn chán tẹo nào.
Hai người chọn xe cáp chỉ có lan can vịn.
Lúc mới ngồi lên còn hơi lắc lư, chốc lát sau là ổn định.
Nhìn từ trên xe cáp, cảnh vật tuyệt đẹp, nước biếc cây xanh, hoa nhành nào nhành nấy tươi mướt.
Ánh mặt trời phản chiếu mặt hồ lấp lánh, thấy cả chim chóc đậu trên ngọn cây.
Cơn gió nào lướt qua, Thẩm Lệ híp mắt đầy thích ý.
Tâm trạng y tốt lắm, đôi chân thon dài vô thức lúc lắc qua lại, lúc thì ngắm bên trái, lúc lại nhìn bên phải, trông chú chim sẻ đậu trên cột điện cũng muốn chỉ cho Lục Trường Đình xem.
Lục Trường Đình ngắm đôi mắt em