Tối về đến nhà, trời vẫn đang mưa.
Mưa tí tách, chảy uốn lượn trên cửa kính.
Âm thanh nhỏ vụn và kiềm nén pha lẫn trong tiếng mưa, khiến người ta nghe chẳng rõ ràng.
Về sau tiếng mưa nhỏ dần, tiếng trong phòng cũng khẽ bớt.
Mưa ngoài cửa sổ ngớt hẳn, chỉ thi thoảng nhỏ lách tách từ trên lá cây xuống.
Thẩm Lệ được Lục Trường Đình ôm đi tắm, tới lúc nằm xuống người ngợm lười đến mức chẳng buồn nhúc nhích.
Y giương mắt lên vẻ mệt mỏi, thấy Lục Trường Đình cầm di động nhấn rồi gõ, hình như đang cài đặt gì đó, xong xuôi lại lấy di động y, cũng chẳng biết anh nhìn chi.
Điện thoại y không có gì là không để Lục Trường Đình xem được.
Hồi cấp ba y chưa dùng di động nên chẳng lưu giữ bất cứ tấm hình nào liên quan tới Lục Trường Đình.
Sau này thì qua mất cái tuổi chụp lén người trong lòng, giờ lưu mỗi ảnh chụp từ khi ở bên nhau, các ứng dụng trò chuyện cũng không có liên lạc mập mờ nên chẳng sợ Lục Trường Đình xem.
Lục Trường Đình hí hoáy di động y một lát là đưa lại liền.
Thẩm Lệ mở khuông trò chuyện đầu tiên trong giao diện Weixin ra xem, Lục Trường Đình đổi ảnh đại diện Weixin rồi, đổi cả biệt danh luôn.
Trước đây ảnh đại diện của Lục Trường Đình là mặt biển cuộn sóng, giờ đổi thành tấm chụp bóng lưng.
Tấm ảnh bóng lưng ấy chính là tấm mà y chụp và đăng lên vòng bạn bè hôm nọ, đầu anh hẵng còn đeo cái bờm sừng ác quỷ kia.
Ký tự “L” đơn giản cũng đổi sang “Tên mua rượu”.
Đột nhiên Thẩm Lệ nghĩ đến, mở ảnh đại diện Weixin của mình ra, quả nhiên đã đổi.
Một tấm chụp bóng lưng khác.
Lục Trường Đình chụp cho y trên đường ra khỏi công viên giải trí, đầu đeo sừng ác quỷ, cổ tay thắt cả đống bóng bay, tay còn cầm kẹp bông gòn, trông chẳng khác nào đứa trẻ to xác.
Thẩm Lệ nhìn Lục Trường Đình một cái, lẳng di động xuống dưới gối sau đó ôm anh, giấu khuôn mặt đỏ rực vào lòng ai đó.
Y đang định cất lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên réo rắt.
Thẩm Lệ lại mò di động ra, nhìn tên hiển thị bèn nghe điện.
“Thẩm Tiểu Lệ.” Tiếng cười chế giễu của Giang Trì Phong truyền tới từ đầu dây bên kia, “Cậu trẻ con nó vừa vừa.”
“Há há há há há cười chết mất.” Giang Trì Phong cười mãi mới nói, “Ai chụp ảnh đại diện mới cho cậu đấy?”
“Nhiều bóng bay tợn.” Giang Trì Phong xỉa xói, “Không biết còn tưởng cậu bán bóng bay cơ.”
Vừa rồi anh đang chán, lướt vòng bạn bè một lúc, làm mới trang chủ thì phát hiện ra Thẩm Lệ đổi ảnh đại diện.
Thế là anh gọi điện qua cười cợt cái phong cách trẻ con này.
Tiếng cười của Giang Trì Phong lọt khỏi điện thoại, Lục Trường Đình nghe xong chau mày liền.
Chưa đợi Thẩm Lệ đáp lời, hắn đã cuỗm di động qua, nhả một câu lạnh lùng: “Tôi chụp đấy.”
“Mua nhiều bóng bay ấy hả, tôi thích.”
Giang Trì Phong nghe tiếng Lục Trường Đình, im bặt một lúc rồi cúp điện luôn.
Lục Trường Đình càng thẳng thừng hơn, tắt nguồn điện thoại cho vào tủ đầu giường.
Thẩm Lệ – chủ chiếc điện thoại, mất sạch quyền điều khiển, nén cười, bám vai Lục Trường Đình, sán lại thơm người ta.
“Đồ trẻ con này.”
Lục Trường Đình ôm eo em, sửa lời: “Đây không phải trẻ con.”
Hắn gằn từng chữ: “Đây là tuyên-bố-chủ-quyền.”
…
Lễ đính hôn của Sở Kinh Hồng và Tô Lâm Lang định vào ngày ba mươi mốt.
Thẩm Lệ tới dự cùng Lục Trường Đình.
Lúc vai kề vai với anh bước trên thảm đỏ trải khắp đường đi cả trang viên, ngẩn ngơ có ảo giác như mình và Lục Trường Đình kết hôn.
Lục Trường Tự với Phó Gia Thụ đến sớm, đang tiếp khách trong sảnh tiệc giúp Sở Kinh Hồng.
Thẩm Lệ chào Lục Trường Đình, Phó Gia Thụ, trò chuyện vài câu mới biết Trần Tinh Dã sợ người lớn giục kết hôn nên dứt khoát trốn ra sảnh phụ hút thuốc; Tiêu Diêu đưa Kinh Du theo, cũng ở sảnh phụ.
Lục Trường Ngâm và Phó Thanh Sơn ở đoàn phim hết nên không đến.
Lục Trường Ca đang nói chuyện với đôi vợ chồng trung niên, Lục Trường Đình thấy họ, vẻ mặt dịu dàng và lễ phép hơn nhiều.
“Bố mẹ anh ở bên đó.” Hắn nói nhỏ với Thẩm Lệ, “Em muốn qua chào cô chú cùng anh không?”
Thẩm Lệ nhìn về phía Lục Trường Ca, thấy mẹ Lục Trường Đình ngồi cạnh đang cười và gật đầu với mình, tim hẫng một nhịp.
Cảm giác hồi hộp và lo lắng phút chốc chiếm trọn lấy đầu óc y, y chỉ nghe theo bản năng giao tiếp nhiều năm với khách khứa, cười đáp lại.
“Nếu em không muốn qua, cứ ra sảnh phụ với đám Tiêu Diêu nhé.”
“Đi thôi anh.” Thẩm Lệ nắm lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh, “Cũng đã tới đây rồi.”
Kiểu gì cũng nên qua chào hỏi.
Lục Trường Đình nắm tay em, Thẩm Lệ vô thức muốn né.
Ở đây khác với công ty, càng không phải chốn riêng tư, trong sảnh tiệc toàn những người có tiếng, chẳng biết bao nhiêu đôi mắt đang nhìn họ nữa… Lục Trường Đình cứ dắt y qua như vậy, còn cần thanh danh không hả?
“Đi nào.” Lục Trường Đình cười với em, “Chúng mình đi gặp bố mẹ.”
Thẩm Lệ cúi đầu, nhìn bàn tay Lục Trường Đình nắm chặt mình, đột nhiên hơi muốn khóc.
Y nghĩ thầm, sợ gì chứ.
Lục Trường Đình dắt tay y thế, y chẳng sợ chi hết.
Cho dù trước mặt có là núi đao biển lửa, vực sâu ngàn thước, y cũng bước được qua núi đao, băng được qua biển lửa, trèo được lên ghềnh đá để tới bên cạnh người y yêu.
Y ngước lên nhìn bố mẹ Lục Trường Đình, sống lưng thẳng và vẻ mặt kiên định hơn nhiều.
Bà trông chàng trai nọ cười vẻ thoáng hồi hộp và lo lắng, thấy Lục Trường Đình nắm lấy tay chàng trai.
Chàng trai cúi đầu rồi lại ngẩng đầu lên, bước tới đầy ung dung và kiên định.
Chàng trai với sống lưng thẳng đĩnh đạc có khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt trong trẻo tựa vụn sao kia tít lên là tươi rói.
Chàng trai mặc bộ âu phục