“Người yêu tuyệt vời, là đi bên em qua đỉnh núi sừng sững, tươi đẹp và rực rỡ; cũng là người ôm ấp lấy mỏm đá ngầm hỗn tạp, loang lổ và góc tối trong lòng em.”
Câu chuyện này ấy hả, là về một cậu bạn nhỏ nhút nhát thương thầm nam thần toàn trường thời cấp ba, cố gắng để trở thành một bản thân tốt hơn.
Trùng phùng qua tháng năm, cậu đã là một ông chủ nhỏ giỏi giang, thu hút sự chú ý của nam thần, sau đó được nam thần theo đuổi.
Kết lại câu chuyện, cậu bạn nhút nhát lấy dũng khí chủ động cầu hôn nam thần, HE.
Thời thiếu niên, cậu bạn nhút nhát hướng nội, ít nói, gần như chẳng hề tỏa sáng hay có chút tài năng nào, tựa mặt biển gió yên sóng lặng ôm lấy núi sông trăng sáng, cất giấu cơn sóng ngầm dập dềnh chỉ mình cậu hay.
Về sau, con người nhút nhát ấy trở thành ông chủ nhỏ giỏi giang, học được cách lá mặt lá trái, diễn trò thật giả.
Thế nhưng từ tận xương tủy, đó vẫn là thiếu niên ngay thẳng, chính trực ngày nào; lúc đi ngủ thích cuộn mình thành con tằm như cũ, trong túi chẳng khi nào không có kẹo, giao phó hết dịu dàng trong mắt nơi tim cho anh trai nhỏ của cậu.
Anh trai nhỏ của cậu có tầm nhìn rộng và phẩm cách đẹp (ông hoàng giấm thành phố S, nhóc quỷ trẻ trâu, tên gạt người thành tinh), thi thoảng còn rất đáng yêu.
Sau khi rung động, anh san bằng hết tất cả bụi gai, đi về hướng em, xứng đáng để em phó thác hết thảy dịu dàng và yêu thương mến mộ.
Tôi thích cậu bạn nhút nhát nọ, cũng thương ông chủ nhỏ giỏi giang.
Mến anh trai nhỏ phóng khoáng khí phách thời niên thiếu, cũng yêu sếp Lục trưởng thành,