Thảo hạ cánh lúc 10 giờ tối, vừa bước xuống sân bay là những cơn gió mang theo khí lạnh kéo nhau tát thẳng vào mặt, đúng là khí hậu khác hẳn Sài Gòn, cũng may đã chuẩn bị áo khoác nếu không chắc sẽ bị sốc nhiệt mất.
Thảo bắt taxi vào trong trung tâm, tìm một nhà nghỉ nào đó để ngủ, chuẩn
bị cho công việc ngày mai.
Mẫn sau khi nghe tin Thảo đi một mình thì khá khó chịu, anh đã dặn Thảo thuê theo một nhiếp ảnh, anh sẽ chi trả nhưng mà Thảo nhất quyết không nghe, một phần vì không muốn anh tốn kém phần lại sợ nếu người khác biết được lại đồn.
thổi lên thành cô chỉ biết dựa hơi đàn ông thì thật xấu hổ.
Thảo vẫy một chiếc taxi ngoài cổng, khi chiếc taxi đậu trước mặt, Thảo giúp bác tài mang hành lý ra sau cấp, lúc lên xe thì đã có người ngồi ở trong từ lúc nào, cô ngờ ngợ ngó vào xem, liền giật mình mà thốt lên.
- Ở sao mày lại ở đây? - Để là, mày bất ngờ đấy! - Là sao? - Thảo ngơ ngác khó hiểu.
- Thì tao là nhiếp ảnh gia riêng của mày đây!
Thấy Thảo vẫn cứ đứng bất động ở ngoài, Phúc lên tiếng thúc giục - Thôi lên xe đi rồi nói!
Sau khi Thảo lên xe Phúc liền đưa cho bác tài xế xem một địa chỉ để đi đến đó, Thảo tiếp tục nghi hoặc lên tiếng hỏi.
- Đi đâu đấy? - Đi kiếm chỗ nghỉ ngơi chứ đi đâu! Trên xe Thảo được nghe Phúc tường thuật lại
việc thư kí Nam đã tìm gặp anh để nhờ anh giúp đỡ, anh ta đã thuê Phúc trong 3 ngày với thù lao gấp đôi, vừa hay lại đang rảnh, có thể vừa giúp Thảo lại vừa kiếm tiền, dại gì mà không đồng ý chứ.
Nghe xong Thảo khẽ thở dài một tiếng, đã không muốn làm phiền đến anh rồi, cứ tưởng anh không phải bận lòng ấy vậy mà vẫn âm thầm chuẩn bị hết mọi thứ, mặc dù nói là không sao nhưng trong lòng Thảo vẫn luôn lo lắng, sự xuất hiện của Phúc là Thảo vừa giận lại vừa vui mừng, trái tim Thảo lại vì cảm động mà thổn thức, con người Mẫn tuy không nhiều lời những hành động thì lúc nào cũng bá đạo như vậy, hỏi sao cô không bị anh