- Thôi, cho hai người đó không gian riêng chứ.
– Tuấn Anh gượng cười, anh dảo bước về phía xe của mình.
- À anh đứng đây đợi em chút, em vô đây mua ít đồ.- Tuấn Anh không biết Nga muốn làm gì nhưng vẫn mỉm cười gật đầu.
Nga chạy vào siêu thị kế bên, không hiểu sao cô lại không muốn đến quán cà phê nữa, để nói chuyện với anh chắc cô cần chút hơi men, Nga mở tủ lấy 5 – 6 lon bia lạnh rồi mua thêm ít đồ nhắm.
Khi Nga quay về, nhìn thấy trên tay cô có vài lon bia Tuấn Anh tỏ ra khó hiểu nhìn cô, Nga liền chỉ về hướng hoa viên phía đối diện.
- Tự nhiên em muốn uống một chút, anh uống Với em chứ?
Tuấn Anh đưa mắt về phía chiếc xe - Nhưng lát nữa anh còn phải lái xe!
- Em sẽ gọi tài xế cho anh, uống với em đi! – Nga làm ra điệu bộ nài nỉ
Tuấn Anh phì cười, đúng là lúc này làm vài lon bia có vẻ hợp tâm trạng hơn.Anh cầm lấy cái túi trên tay Nga rồi đi theo cô qua bên đó.
Hai người chọn một vùng cỏ khô sạch sẽ rồi ngồi xuống, Nga mở túi lấy đồ ăn vặt khui ra, đưa lên miệng ăn thử rồi cảm thán – Ui ngon - cô lại bốc một miếng nữa đưa lên miệng cho anh, tự nhiên như đang cùng bạn đi tận hưởng một buổi picnic vậy, trong khi Tuấn Anh còn đang lo lắng không biết nên mở lời thế nào với cô.
Anh có chút gượng gạo há miệng ra nếm thử.
- Ngon không anh? Tuấn Anh gật gật đầu – Cũng được!
- À mà anh ăn tối chưa đấy? - Anh có ăn nhẹ ở công ty rồi.
- Vậy mới uống được chứ - cô khui lấy một lon bia đưa cho anh – của anh đây!
Còn chưa kịp khui bia cho mình thì điện thoại đổ chuông trong túi, Nga nhìn vào dãy số lạ hoắc nghĩ