Thảo hốt hoảng đưa tay lên cổ, vừa xoa xoa vừa lúng túng nói
- À chắc bị muỗi đốt rồi, thôi không sao đâu Mai làm việc đi.
Mai quay lên lục trong ngăn kéo lấy ra một chai dầu đưa cho Thảo - Này bôi đỡ cho khỏi sưng.
- Ừm mình cám ơn nhé!
Thảo thật sự quá ngại ngùng, không biết Mai có nghĩ gì không, cô vội mở chiếc gương ra nhìn thật kĩ chiếc CB của mình, đúng là nhiều vết đỏ thật, Thảo đành lấy hộp phấn nền ra dặm lên, cầu mong sẽ không ai phát giác như điều này nữa.
Vừa đến giờ tan làm, Thảo đã thu dọn đồ đạc sẵn, chỉ chờ đồng hồ điểm đúng 5 giờ là cô liền.
bay nhanh ra cửa chấm công rồi ra về.
Đi bộ một đoạn để đến trạm xe buýt, 22 tuổi đầu nhưng Thảo vẫn chưa dám chạy xe máy, vì vẫn còn ám ảnh chuyện hồi nhỏ bị xe tông, Thảo chọn đi xe buýt vẫn là an toàn nhất.
Từ nhà đến chỗ cô làm không xa lắm, chỉ khoảng 10km, ngồi xe cũng tầm 20 phút là tới nơi, chỉ khổ cái thời gian đợi xe hơi lâu nên cô hay phải đi sớm về muộn,
Ngồi trên xe Thảo không ngừng suy nghĩ "có nên nghỉ việc không? có nên nghỉ việc không?".
Công việc hiện tại quá tốt với cô, vừa có thể học hỏi được rất nhiều điều, lại có thể phát huy tính sáng tạo, nếu không phải tại tên biến thái kia, thật sự Thảo quá mãn nguyện với công việc hiện tại.
Nghe nói La Thái Mẫn chỉ về công tác trong vòng một tháng sau đó sẽ về lại trụ sở, "hay mình cứ cố gắng còn khoảng hai tuần nữa là anh ta đi rồi, trong thời gian này chỉ cần hạn chế tiếp xúc với
anh ta là được".
Thảo quá ngây thơ khi đã nghĩ như vậy, cô không biết được La Thái Mẫn là một con sói già sao? Một khi anh đã nhắm trúng ai thì có mà chạy đằng trời.
Kể từ đến hôm ấy Thảo đã để lại một cảm giác đặc biệt trong anh, cảm giác muốn chiếm hữu cả thể xác lẫn tâm hồn, đây có phải là định mệnh sắp đặt hay là đang muốn thử thách anh, trong cuộc sống hoàn hảo này, cũng phải có thứ gì