Tuy là đàn ông nhưng vẫn cũng tinh tế nhận ra vấn đề, anh cởi vội áo khoác rồi đưa xuống cột vào eo cô, Thảo hơi bất ngờ, cô đơ người trước hành động ân cần của anh, sau đó lại bối rối đưa tay xuống cởi ra, hành động này của Mẫn không phải hơi kì quặc sao, lỡ như ai đó nhìn thấy lại truyền tai nhau một tin tức giật gân "Tổng giám đốc đẹp trai lạnh lùng, Cởi bỏ áo khoác của mình khoác cho cô nhân viên mới" chắc Thảo không còn lỗ nào để chui xuống đầu, điệu bộ vùng vằng của Thảo làm Mẫn không vui, anh cột chặt tay áo lại, nhìn cô một cách nghiêm nghị
- Để yên nào! Em nghĩ nhìn bộ dạng của em thì mọi người sẽ không chú ý sao?
Thảo biết mình không thể từ chối, cũng không muốn kéo dài thêm thời gian đôi co, đành miễn cưỡng chấp nhận
- Ờm...Vậy cám ơn giám đốc!
La Thái Mẫn đột nhiên mỉm cười, ánh mắt bắt đầu trở nên biến thái, Thảo có thể cảm nhận được có gì đó không lành, anh cúi xuống thì thầm vào tai cô.
- Đã nói tôi không nhận lời cám ơn xuống mà! - nói rồi quay bước đi.
Thảo tức giận bước theo, thật là muốn cho anh ta ăn đòn quá, tự ý hành động xong còn bắt người khác phải đội ơn sao, đúng là có một không hai trên đời.
- Này, cái này là anh tự nguyện mà...!"cái đồ bá đạo nhà anh...hừmmm muốn đấm cho mấy phát" Thảo đưa tay dơ nắm đấm sau lưng Mẫn, anh chợt quay lại, cô chột dạ đưa tay lên đầu như kiểu đang vuốt tóc, nhe răng cười trừ hì hì.
-Vào đi! - Mẫn mở của xe đã đậu bên đường ra, nghiêng đầu vào trong.
- À không cần đâu, tôi tự bắt taxi về được rồi.
- Thảo xua xua tay
- Một cô gái như em giờ này không biết được có bao nhiêu nguy hiểm sao? - Mẫn nói rồi kéo tay bắt cô ngồi vào trong xe.
.
Thảo thầm nghĩ anh ta có làm quá không vậy, bây giờ taxi đều được quản lý qua công ty, đầu phải ai muốn làm gì thì làm", liệu Mẫn có mắc
chứng bệnh ám ảnh tâm lý nào không mà