Thấy Thảo có vẻ rất mệt, Mẫn vội mặc quần áo vào sau đó nhặt những mảnh đồ rơi vãi dưới đất của Thảo lên mặc cho cô, Thảo chán ghét đầy anh ra, giựt lấy quần áo từ tay anh tự mình mặc vào, lúc này lớp trang điểm đã nhoè, Son môi đã nhạt, với bộ dạng này của Thảo mà đi ra ngoài thì chỉ có làm trò cười cho mọi người.
Cô không biết phải làm gì với anh nữa, cứ thế này e là sẽ còn bị áp bức nhiều lần, báo cảnh sát cũng không được vì chắc chắn cô không thể đấu lại người có tiền có quyền như anh, có lẽ Thảo phải tìm cách nào đó tránh xa khỏi tầm mắt của Mẫn thôi.
Mẫn cũng cảm thấy có lỗi, anh ghé xuống vuốt ve tóc Thảo, song đặt một hôn yêu chiều lên trán cô, Thảo chán ghét đến mức không thể cảm nhận được gì từ nụ hôn ấy nữa.
Cô chỉ dùng ánh mắt hoen đỏ tức giận nhìn Mẫn, Mẫn lại mỉm cười hôn lên má cô.
- Vậy tôi đền cho em nhé.
Em thích gì nào?
Thảo cảm thấy càng thêm tức giận, anh chỉ coi cô như món đồ chơi để xả thú tính thôi sao, Thảo trừng mắt nhìn anh rồi quay qua phía cửa kính nhìn những ánh nắng bắt đầu xuyên qua những đám mây, vậy là lần thứ hai bị cưỡng đoạt bởi đàn ông này, Thảo không biết nên làm gì ngoài nén chặt sự tủi nhục, nếu giờ để mọi người biết được thì chỉ thêm mất mặt thôi, công việc này rất tốt, Thảo không muốn đánh mất nó, nhưng sự độc chiếm của Mẫn đã làm Thảo không thể chấp nhận được, cô trầm ngâm một lúc, tại sao phải chịu thiệt thòi chứ, cô nghĩ ngay cả gái bán hoa khi hoàn thành xong giao dịch cũng phải trả tiền, "chả nhẽ mình lại miễn phí như vậy sao, phải đòi hỏi thật nhiều cho anh ta biết sợ mà không dám làm bậy với mình nữa", Thảo lại quay lại nhìn vào mắt Mẫn hỏi
- Gì cũng được?
Nghe được câu nói từ Thảo anh khá bất ngờ những vẫn mỉm cười gật đầu.
- Vậy hãy tặng tôi sợi dây chuyền Happiness đi.
Thật sự Thảo không nghĩ ra được thứ gì, chợt nghĩ đến sản phẩm mới của công ty nên cô nói đại, nhớ ra giá của nó là hơn 2 tỷ cô lại khá lúng túng như thế có quá không nhỉ? thôi kệ đi phải thế cho anh ta biết sợ".
La Thái Mẫn nghe xong thì phì cười, anh đưa tay lên tai vuốt tóc cô, làm vẻ châm chọc.
- Vậy e là em phải chiều tối thêm vài lần nữa rồi.
Thảo cảm thấy như mình bị lừa, nói thế nào cũng không lại anh, cô hận mình không đủ bản lĩnh mà cấu xé anh một trận lúc này, chỉ đành cắn răng chịu đựng, đứng dậy cầm lấy tài liệu đi ra ngoài.
Mẫn kéo tay Thảo ngồi xuống, dùng tay lau lau nhẹ khoé môi của cô, nơi đây 30 phút trước vẫn còn là một đôi môi đỏ mọng xinh xắn, giờ đã biến thành một đôi môi nhợt nhạt lem luốc.
- Tôi nói thư kí Nam mang đồ trang điểm tới cho em rồi, em