- Anh thắng hay thua thế? - Sau khi La Thái Mẫn đứng dậy, Thảo lo sợ ghé vào tai anh hỏi nhỏ
La Thái Mẫn bật cười nhìn Thảo.
- Anh thua làm sao được.
- Thật ư, vậy rồi sao? - Cô khẽ quay đầu lại, Phong vẫn nhếch một bên mép cười nhìn theo cô, Thảo rùng mình khoác lấy tay Mẫn.
Nhìn thấy bộ dạng của Thảo, khóe miệng Mẫn bỗng cong lên, đưa tay ôm lấy eo cô, đưa mặt sát vào tai cất lên chất giọng nguy hiểm.
-Vậy giờ em phải đi với anh tới một nơi.
La Thái Mẫn đưa Thảo lên tầng hai của quán, nơi đây được trưng bày rất nhiều loại rượu quý, được nhập khẩu từ rất nhiều nơi, một phần là SỞ thích của anh, một phần là để phục vụ những vị khách khó tính, trên này chủ yếu là phòng riêng dành cho những cặp tình nhân, phía bên trong còn có một căn phòng, La Thái Mẫn ấn mật mã mở cửa, Thảo vừa tò mò vừa hồi hộp không biết bên trong có gì.
- Em vào đi.
Ánh mắt thần bí của Mẫn liếc vào trong ra hiệu cho Thảo bước vào, căn phòng mở ánh sáng màu đỏ rất mê hoặc, Thảo chậm rãi tiến vào, cô kinh ngạc quay lại nhìn Mẫn, "Không phải chứ" ý nghĩ thốt lên trong đầu Thảo "chả nhẽ anh ta lại muốn", bên trong có một chiếc giường màu đỏ, bên cạnh là chiếc ghế tình nhân, phía trước giường được treo đủ loại "vũ khí" ra trận, Thảo bàng hoàng đưa ánh mắt sợ hãi nhìn Mẫn, anh đóng cửa lại rồi tiến tới ôm Thảo từ phía sau.
- Đừng sợ, anh sẽ không làm em đau.
Thảo vẫn có chút lo sợ, cô đứng im không
dám động đậy, Mẫn bắt đầu kéo khóa phía sau rồi Cởi hai dây váy ra khỏi tay, chiếc váy nhẹ nhàng rơi xuống, chỉ còn tấm lưng trắng ngần của Thảo hiện ra trước mắt, Mẫn hôn lên vai rồi bế Thảo ngồi lên giường, đưa tay lấy một chiếc lông vũ quét một lượt qua khuôn mặt Thảo, rồi từ cổ quét từ từ thẳng xuống tới chân, Thảo cảm thấy khá dễ chịu, đưa mắt nhìn theo động tác của Mẫn.
La Thái Mẫn hài lòng mỉm cười, anh xoay người Thảo lại, khoá hai tay của cô bằng chiếc còng treo sẵn trên đầu giường, lúc này Mẫn mới trở thành con cáo thật sự, đây là lần thứ hai trong một buổi tối mà sức hút của Thảo vẫn làm cho anh say mê đến vậy.
Thảo chính là cô gái đầu tiên có thể khiến La Thái Mẫn bỏ mặc sự kiêu ngạo của mình,