Thảo khá bất ngờ vì sự xuất hiện của Tuấn Anh, cô vẫn canh cánh trong lòng vì những gì Tuấn Anh nói, Thảo gật nhẹ đầu rồi bước lên xe.
- Người hôm qua thực sự là bạn trai em sao? - Giọng của Tuấn Anh có chút trầm xuống
Thảo đắn đo một chút rồi khẽ gật đầu.
Tuấn Anh chợt im lặng.
Một lúc sau anh lên tiếng.
- Em hạnh phúc chứ?
- Em cũng không rõ nhưng em cảm thấy vui khi ở bên anh ấy.
- Ừm!
Thảo không biết những lời nói của cô đâm hàng ngàn vết dao vào tim anh, nhói đau, bất lực.
Có lẽ Tuấn Anh nên buông tay, chỉ cần Thảo được hạnh phúc còn anh sẽ tự gặm nhấm nỗi đau này.
Cả hai lại im lặng suốt dọc đường đi, đến nơi Tuấn Anh bước xuống mở cửa cho Thảo, anh cố tỏ ra tươi cười nói.
- Anh có thể ôm em lần cuối được không.
Từ giờ cả hai sẽ là bạn của nhau nhé!
Thảo khá lưỡng lự, nhưng vì Tuấn Anh cũng là một người tốt, một người đã từng mang đến cho cô khoảng thời gian thật sự vui vẻ, đã từng quan tâm và yêu thương cô biết nhường nào, trong lòng
Thảo Tuấn Anh vẫn là một người anh đáng trân trọng, Thảo mỉm cười rồi gật nhẹ đầu, Tuấn Anh tiến tới ôm Thảo, cái ôm tình bạn mà anh không muốn buông ra tí nào.
- Thôi em vào làm đây, muộn rồi, cám ơn anh! - Thảo buông anh ra rồi bước vào công ty, đi được vài bước cô chợt nhớ ra, cô quay lại.
- Và em hi vọng anh và Nga có thể tìm hiểu nhau một chút, dù sao Nga cũng rất chân thành với anh.
Tuấn Anh chỉ khẽ mỉm cười, nhìn Thảo bước vào trong đến khi bóng lưng khuất dần, gương mặt lộ rõ vẻ u buồn, anh khẽ thở dài nhìn lên trời xanh, anh đã muộn một bước rồi.
- Có vẻ sở thích của cô là đong đưa với những anh chàng đại gia nhỉ?
Hà Anh đang đứng chờ thang máy đã chứng kiến mọi việc bên ngoài, khi thấy Thảo đến gần thì