La Thái Mẫn đã tỉnh sau 14 tiếng hôn mê, cũng may là vết thương không quá nặng, chỉ bị tổn thương phần mềm không ảnh hưởng đến sọ não, Mẫn nằm trong phòng VIP của bệnh viện quốc tế Vinmec, anh trầm lặng đưa mắt nhìn ra bầu trời xanh phía ngoài cửa sổ, cảm giác thống khổ và đau đớn này làm anh cảm thấy bất lực, lần đầu tiên trong đời Mẫn phạm phải sai lầm như thế, cái ranh giới xung quanh đang nứt dần, anh khẽ cười lạnh, không ngờ La Thái Mẫn ung dung tự tại không bao giờ cúi đầu trước người khác lại có ngày thảm hại thế này.
Nghe tiếng cử động nhẹ của Mẫn, bố anh đang ngồi trên ghế xem tài liệu bật dậy.
- Mẫn, còn đau không con?
Mẫn khẽ lắc đầu, anh cự mình cố gắng ngồi dậy.
- Con cứ nằm nghỉ, ngồi dậy làm gì.
- Không sao, nằm nhiều mỏi người quá.
- Con còn nhớ kẻ nào hại con không? Ta sẽ không tha cho chúng.
- giọng ông lạnh bằng chứa đầy thù hận.
- Chuyện của con để con tự xử lý, bố không cần lo.
- Làm sao mà ta không lo được? Con trước giờ có gây thù oán với ai đâu, ta phải điều tra cho chõ.
Mẫn bực mình quát lớn - Đã nói để con tự giải quyết! Con xin bố!
- Ừm thôi được! Tuỳ con, nhưng có chuyện gì phải nói với ta ngay.
- Thấy vẻ không vui của Mẫn ông chỉ đành hạ giọng.
Mẫn cố gắng nhớ lại mọi chuyện tối qua, anh biết người đánh anh chính là tên Nhã kia, nếu bố anh điều tra mọi chuyện có liên quan đến Thảo e là lại rắc rối thêm, từ nhỏ anh đã buộc phải sống theo khuôn phép, những sai lầm như này là không được mắc phải, thứ anh luôn phải đề phòng làm không bao giờ để người khác đánh lén sau lưng, ấy vậy mà thứ tình cảm chết tiệt này lại cho anh một gây đau đớn đến thế, cú đánh này làm anh bừng tỉnh, có lẽ anh nên buông tha cho Thảo, cô gái ngây thơ thuần khiết ấy nên