- Món quà em giúp chị chọn, người đó có vẻ rất hài lòng, cám ơn em nhé!
- Dạ, không có gì đâu, vậy là tốt rồi, vậy em xin phép đi trước ạ.
- Ừ có duyên sẽ gặp lại - Cô ấy gật đầu cười đưa mắt nhìn theo bóng lưng Thảo.Vẻ lạnh lùng của Thảo khiến cô khá ngạc nhiên, hầu như mọi người đều rất nhiệt tình khi tiếp xúc với cô nhưng Thảo lại toát ra vẻ kiêu ngạo, một chút gì đó giống như đang phòng bị.
Cô khẽ cười rồi bước ra sau.
Kh về bàn của mình ngồi, cô ấy vẫn ngó qua
phía xa nơi Thảo ngồi, người đàn ông đối diện lên tiếng hỏi.
- Gặp người quen sao?
- Dạ không phải, có chút tình cờ nên thấy khá thú vị, à cô ấy giúp em chọn món quà này đó.
La Thái Mẫn chỉ thuận theo ánh mắt của Ngọc Anh quay lại nhìn thử, bắt gặp hình bóng Thảo, ánh mắt anh chợt tối sầm lại, Thảo đang cười nói với người đàn ông khác một cách rất vui vẻ, cảm giác khó chịu, bức rứt trong lòng lúc này làm anh muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng vì đây là buổi gặp mặt đầu tiên của anh và Ngọc Anh nên dù sao cũng nên lịch sự, anh cầm ly nước lên nốc cạn vào cổ, có lấy lại vẻ điềm đạm, nhận thấy vẻ khác lạ của Mẫn, Ngọc Anh lên tiếng.
- Anh sao thế? - Không sao, hơi khát thôi, em gọi món đi!
Thảo sau khi quay lại bàn ăn, cũng có chút tò mò nên muốn nhìn thử hình dáng của người đàn ông mà cô gái kia muốn tặng chiếc cà vạt trông như thế nào, lúc gần rời đi cô khẽ quay lại đảo mắt xem thử, chạm vào mắt cô là bóng lưng quen thuộc ấy, dáng ngồi vắt chéo chân, tay trái đặt trên đùi, tay phải đặt lên bàn mân mê chiếc ly đựng rượu vang, cảm giác vừa nhớ nhung lại vừa tức giận chợt ù đến, không cần người đàn ông đó
quay lại Thảo cũng đoán được là ai, không ngờ trái đất này lại tròn thế, những chuyện tình cờ tưởng chừng