Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 18


trước sau

"A?" Tôi mở to mắt nhìn cậu ấy.

"Phương Minh Vũ lấy được vé tuyển thẳng không có vấn đề gì, tớ thì mấy lần thi thử gần đây vào khoảng top 50 của thành phố. Như vậy bình thường thì tớ phải chiếm một suất, Chung Niệm Từ cũng một suất, Lam Diệc Phi và Phan Văn Văn nếu làm bài đúng phong độ sẽ rơi vào tầm hạng tư và năm. Không có biến số là cậu, ắt sẽ là năm người bọn tớ vào Trung học số 9." Tưởng Dực giống như đang giải toán, lý luận rành mạch, từng câu từng câu dẫn đến kết luận: "Tuy điểm của cậu lúc này lúc khác, nhưng khả năng lớn là có thể vào được top 6. Như vậy, tốt nhất là cậu giành được hạng 4, sẽ có suất. Nếu chỉ được tới hạng 6 thì nguy rồi. Nhưng nếu tớ giành được vé tuyển thẳng, thì sẽ có một suất dư ra, như vậy cậu cũng an toàn hơn, dù có không vượt được hai người Lam Diệc Phi thì vẫn đỗ được vào Trung học số 9 bình thường."

Tôi ngơ ngẩn ngước lên, nhìn cậu bạn trai tính toán kĩ càng đủ các thể loại tình huống có khả năng xảy ra. Trong bóng đêm, chỉ có bóng dáng cao kều ấy đứng vượt hơn hẳn, ngạo nghễ nhìn xuống, giống như tất thảy những bài toán phức tạp trên đời trong mắt cậu ấy đều chẳng là gì cả.

"... Làm gì mà dễ được như cậu nói?" "Có khả năng rất cao sẽ xảy ra đấy." "Cậu chỉ nói bừa."

"Tớ đã bao giờ gạt cậu chưa?"

"Hồi nhỏ nói là chuyển đến cùng khu nhà không phải cũng gạt tớ!"

"Dừng, lại lôi nợ cũ ra, lúc đó tớ hoàn toàn không có hứa gì với cậu. Hơn nữa chuyện đó ba mẹ tớ còn không làm gì được." Tuy nói ra đúng là vậy thật...

"Nhưng muốn tuyển thẳng phải vào được top 20 của thành phố, cũng không dễ." Tôi hít hít mũi, có hơi yên bụng, lại hơi muốn khóc: "Cậu có nổi không?"

"Cái này cậu khỏi phải lo đi, cậu chỉ cần đảm bảo thi đúng phong độ lọt vào top 6 thôi." Tưởng Dực nhảy từ ghế đá xuống, ngẩng lên nhìn tôi: "Thế cậu có nổi không?"

Tôi cũng đứng dậy, nhìn về phía cậu ấy, trong đôi mắt sáng trong của cậu con trai giống như có cả một trời sao, "Ừ, tớ có thể!" Tôi mạnh mẽ gật đầu.

"Vậy đi thôi, về nhà."

"Ừ." Tôi vừa chạy theo, thì nghe thấy bụng của tên ấy kêu đánh ọt một tiếng, mới đây thôi còn ra vẻ ngầu. "Tối cậu chưa ăn cơm hả?" Tôi hỏi.

"Chưa ăn no." Chậc chậc, hiếm thấy nha.

"Khoai tây hầm sườn ở nhà còn nóng, mình về ăn đi." "Được." Tưởng đại gia ân chuẩn, đi cùng tôi lên lầu.

Hai đứa nhón chân rón rén nước vào nhà. Từ phòng bếp, tôi múc hai bát đầy ú ụ mang tới phòng ngủ, vừa để lên bàn sách, thì nghe giọng mẹ tôi từ phòng bên cạnh vọng qua, bà nói: "Ăn xong nhớ rửa chén."

"A, rõ ạ." Tôi và Tưởng Dực rụt cổ, le le lưỡi nhìn nhau. Tôi ngồi ăn bát của mình, nhưng mắt lại cứ nhìn cục sườn ở trong bát cậu ấy, thịt trên miếng sườn đó có vẻ mềm ơi là mềm...

Tưởng Dực chẳng đổi sắc mặt, gắp miếng sườn lên, "Muốn ăn miếng này à?" "Ừ nha."

Tưởng đại gia cười hehe, làm tư thế bỏ miếng sườn vào miệng. "Ai cậu thật là!" Miếng sườn non được cậu ấy dùng đũa gắp đưa thẳng vào miệng tôi. Hoàng Doanh Tử nhai nhai miếng sườn, vừa cười hehe theo.

Hai đứa tôi ăn như hổ đói hết sạch đồ ăn, sau đó mỗi đứa làm một đề thi nữa. Đến khi mắt tôi sụp xuống mở hết lên, bên tai nghe tiếng Tưởng Dực đứng dậy đi rửa chén, trong lòng không dưng bỗng thấy yên tâm hơn nhiều.

Cái người này đã đồng ý làm gì thì đều nói được làm được, đã nhận lời ắt sẽ không quên, dù là rửa chén hay là giành suất tuyển thẳng. Cậu ấy đã nói tôi có thể thi đậu Trung học số 9, vậy thì tôi chắc chắn có thể đậu.

Giống như cậu con trai ấy đã nói, cậu ấy chưa bao giờ gạt tôi, mà tôi trước nay đã quen tin lời cậu ấy.

Tưởng Dực của nhiều năm sau vẫn giống hệt như thế, nói đâu là đó, đầu óc thông minh, ý chí kiên định, trừ khi cậu ấy định gạt người khác, không thì sẽ không để lời nói gió bay. Đương nhiên, về sau tôi cũng sẽ biết, lúc Tưởng Dực thật sự muốn gạt người, vậy thì cũng chẳng ai có thể đoán ra nổi.

Tưởng Dực làm người ta chẳng đoán được ấy, thật ra cũng khiến người ta đau lòng nhất. Đương nhiên, đó là lời
cho về sau.

Tôi hừng hực lòng liều chết quyết chiến, thông báo với ba mẹ về cuộc họp động viên cho phụ huynh buổi tối, sau đó đến trường tiếp tục máu lửa hùng hục ôn luyện.

Quan Siêu cứ lảng vảng cạnh tôi thở ngắn than dài, chỉ trích tôi bội phản liên minh Trung học số 6. Tôi được quyết tâm hôm qua bộc lộ với mẹ và Tưởng Dực lên dây cót, chẳng thèm đoái hoài đến tên ấy.

Buổi họp động viên tối đó diễn ra tại hội trường của trường, chúng tôi vào trước, đợi ba mẹ tan giờ làm mới lục tục tới nơi.

Tôi làm đề suốt một ngày, đầu óc quay cuồng, ngồi trên ghế gà gật, nhìn thấy mẹ tôi bèn giương đôi mắt đờ đẫn, mở mở miệng, đợi khi được đôi tay thơm nức của mẹ xoa xoa tóc mái, mới cảm thấy cơn mờ mịt tan đi. Tôi thuận đà áp mặt vào tay mẹ, mũi cọ cọ, ư ừ 2 tiếng, thì nghe Tưởng Dực ngồi cạnh phát ra tiếng "chậc chậc".

Cô Tiền hỏi: "Tưởng Dực ba mẹ em đi công tác thì ai họp cho em?"

"Tôi họp cho cháu." Mẹ tôi nói, "Tối qua tôi có gọi điện cho ba mẹ cháu."

"Được, thành tính của em ấy cũng không cần lo lắng, chỉ là vẫn còn ham chơi quá, bóng rổ chiếm quá nhiều thời gian. Còn có một tháng là thi rồi, cần giảm những trò vui bên ngoài đi, không cần liên tục tập luyện thể thao, cũng là để tránh bị thương, chị nên coi chừng em nó một chút."

Mẹ tôi gật đầu: "Tôi vừa nói với cháu nó, trước kì thi mỗi ngày chỉ chạy bộ, không chơi bóng nữa."

"Được." Cô Tiền tỏ vẻ hài lòng, "Hoàng Doanh Tử mấy ngày nay thái độ học rất tích cực, không đọc truyện tranh hay làm việc riêng nữa. Vấn đề chủ yếu của em ấy là khó tập trung chú ý, phải nghiêm túc hơn, coi trọng kì thi trước mắt, vào được trạng thái. Đến lúc ở phòng thi, chỉ cần cẩn thận không làm sót, điền đáp án không lệch hàng, thì không có chuyện gì đâu."

Mẹ Minh Vũ từ thành phố cố ý về sớm đi họp, bấy giờ đứng bên cạnh nói: "Minh Vũ bảo Doanh Tử viết làm văn rất tốt, chưa biết chừng còn ngoài mong đợi." Mẹ Quách Tĩnh hỏi: "Cô giáo, cô xem chúng tôi có hy vọng vào Trung học số 9 không?"

"Suất đóng tiền có thể em ấy đạt, nhưng nghe em ấy nói muốn chọn Trung học số 6." "Vậy chúng tôi xem thành tích của cháu rồi sẽ điền đơn."

Cô Tiền gật đầu, lại tiếp tục nhận xét từng bạn từng bạn với phụ huynh: "Minh Vũ thì không cần quá căng thẳng áp lực, cứ phát huy như bình thường là ổn; Diệc Phi và Văn Văn cũng vậy, hai em ấy gần đây có vẻ hơi gồng quá; Niệm Từ thành tích và tinh thần đều không có vấn đề, tôi không lo nhất là em ấy; San San thì cần bỏ tâm tư vào việc học nhiều hơn; Lưu Hâm thì chuẩn bị vào Trung học số 3 thôi, em ấy cả Trung học số 6 cũng sợ khó mà vào..."

Các phụ huynh đều ghi chép lại kỹ càng, đến khi sắp bắt đầu buổi họp mới lục tục về chỗ. Cô Tiền điểm danh hỏi: "Còn em nào phụ huynh chưa tới không?"

Hội trường yên tĩnh đi một chốc, Quan Siêu ngồi một mình trong góc, lẳng lặng nói: "Cô cứ bắt đầu thôi ạ, chắc là ba em quên mất rồi, khỏi đợi ông ấy."

Cô Tiền sững lại.

Ba Quách Tĩnh nói: "Cô Tiền, có gì thì để tôi truyền lời vậy."

Cô Tiền nhìn xuống dưới, cuối cùng nói: "Vậy cũng được, mình bắt đầu..." Ngay vào lúc đó, cửa hội trường bị đá bật mở. Nói là "đá", đúng thật là đá!

Người bố của Quan Siêu mặt đỏ lựng, cả người say khướt xông vào. Các bạn gái ngồi hàng đầu giật mình kêu to, tôi hoảng lên, vô ý thức ngoái đầu nhìn về phía Quan Siêu.

Không ngờ đến, trên gương mặt vẫn còn nét trẻ thơ chưa trưởng thành của cậu ấy chẳng có chút biểu cảm nào.

===========

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện