Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 53


trước sau

Nhan Quân có từng đến xem bọn tôi tập à?

Phải rồi, anh ấy đúng là có lần buổi sáng đi cùng đám Liêu Tinh tới, hình như còn đem theo cả một bọc đồ ăn vặt. Sáng hôm ấy trời nắng mát, nhưng mấy chòm mây nhạt phía Đông lại mang sắc đo đỏ.

Ấy là ráng sớm, báo hiệu sắp có mưa.

Cũng quên mất là tại sao Tưởng Dực mới sáng lại theo cùng bọn tôi tới phòng tập, chỉ nhớ cậu ấy và anh Nhan Quân hai người ngồi xếp bằng trên tấm thảm tập kê cao cạnh cửa sổ nói chuyện cực lâu, cũng không biết là bàn cái gì.

Sau đó tới trưa Nhan Quân cũng không ở lại ăn cơm mà đi luôn.

Một người có trí nhớ tốt như tôi, hồi tưởng lại lúc ấy lại thấy hơi mơ hồ.

Nhưng nhờ Khả Tâm nhắc, tôi đã nhớ lại được lúc chụp tấm hình này mình đương nói gì với Niệm Từ. Thực ra chỉ là mấy câu giằn dỗi ngô nghê của con nít. Bấy giờ hẳn là tôi đương nói: "Tớ định bỏ nhà ra đi."

Niệm Từ viết viết vẽ vẽ lên kịch bản, hỏi: "Đi đâu." "Lên nhà cậu." "Xa thế."

Tôi vươn tay định túm quyển kịch bản, bị cậu ấy khéo léo né được. Niệm Từ đè tay tôi, mắt vẫn nhìn kịch bản: "Thế tối sang nhà tớ?"

"Cậu chẳng chịu nghe tớ nói đàng hoàng sao ấy?" Tôi giẫy ra toan ngồi dậy, sau thấy oải xì dầu, lại nằm lăn xuống lại: "Niệm Từ, tớ nói thật đấy! Tớ không muốn làm bài tập Lý nữa!"

Niệm Từ thuận miệng nói: "Thế thì cậu cần gì phải bỏ nhà đi, không cho Tưởng Dực qua nhà cậu là được." "Vậy cậu ấy đi đâu ăn cơm?"

Niệm Từ khoé miệng cười cười: " Không ăn thì thôi, đói lép kẹp khỏi có sức bắt cậu làm bài." "Có lý ghê ấy." Tôi vùng đứng lên, gọi: "Tưởng Dực!"

"Làm cái gì?" Tưởng Dực ngồi cạnh Nhan Quân nghếch đầu lên, nheo mắt nhìn tôi.

"... Không có gì." Tôi tức thì nằm thẳng xuống lại, xoay mình choàng hai tay quanh eo Niệm Từ, nói trong cổ họng: "Tớ vẫn bỏ nhà ra đi qua nhà cậu thôi."

Niệm Từ cười mặc kệ con rùa rụt cổ là tôi quấn lấy mình, thản nhiên nói một câu: "Tối nay bà làm bánh gối trứng, có phần hai cậu đấy." "Có mà tớ mang về ấy!" Tôi rù rì bảo: "Muốn ăn bánh gối trứng ghê, nói làm bụng tớ đói meo rồi."

Lời vừa nói dứt, thì mũi đã nghe mùi thơm lừng, vai bị ngón tay ai đó chọc chọc: "Ăn không?"

Tôi lật mình lại, Liêu Tinh giống như một con chó săn lông vàng mắt đầy sao sáng ngồi xuống bên cạnh tôi, tay xách một phần bánh kếp chiên nóng sực, bốc ra mùi mì xào và mùi hành hương.

Có hơi rung động.

Tôi trượt khỏi đùi Niệm Từ, ngồi lại ngang vai với Liêu Tinh, ghé đầu săm soi túi đồ ăn bốc hơi nóng hổi trên tay cậu ấy: "Mua ở quầy trước cổng trường à?"

"Đúng." "Mấy trứng?"

"Hai trứng, còn có cả xúc xích." "Hành rau thơm đầy đủ?"

"Đầy đủ, không lấy ớt." "Ừm, trên cơ bản là đạt yêu cầu." "Quẩy hay bánh phồng?" "Bánh phồng."

Tôi chê: "Hôm nay muốn ăn quẩy cơ."

Liêu Tinh định đứng lên: "Để tớ mua cái khác cho cậu."

"Ai ai ai không cần đâu!" Tôi túm cậu ấy lại, "Sáng tớ ních cả một bụng, thật ra cũng không đói. Sáng cậu chưa ăn đúng không?" "Hôm nay sáng tớ dậy trễ, còn chưa kịp ăn." Liêu Tinh ngồi xuống lại: "Cậu ăn trước đi, còn bao nhiêu thì để tớ."

"Cùng ăn đi." Tôi bẻ một miếng cho vào miệng, lại đưa cậu ấy một miếng: "Sáng cậu không dậy nổi hả." "Buồn ngủ."

"Ngày mai để tớ nói ba để đồ ăn cho cậu, cậu uống sữa không? Bánh mì, sữa với trứng được không." "Nhà tớ sáng toàn ăn sữa đậu nành, quẩy với rau ghém."

"Chỉ có bánh mì sữa thôi, cậu ăn không?" "Ăn!" Liêu Tinh vội chấp nhận: "Tớ ăn." Coi như biết thức thời.

Diệc Phi đứng ở trung tâm gọi: "Qua đây, bọn mình tập lại lần nữa."

Mọi người bắt đầu tụ họp lại, Liêu Tinh hấp tấp nuốt trọng miếng bánh, tôi
sợ cậu ấy nghẹn, vội đưa nước cho cậu ấy, vỗ vỗ lưng: "Từ từ thôi."

Liêu Tinh co giò chạy tới vị trí.

Trang Viễn tuýt còi, Diệc Phi dẫn đầu sắp đội hình, Minh Vũ trong vai Maria đẩy cửa bước vào. Câu chuyện từ đây mở đầu. Tôi ngồi cạnh máy ghi âm chỉnh nhạc.

Bên kia phòng tập, Tưởng Dực bất ngờ đứng dậy đi sang nói với tôi: "Chiều nay về nhà ôn Lý." "Tại sao?"

"Chiều nay tớ phải đợi điện thoại từ Mỹ, không tới trường được."

"Vậy hôm nay mình thôi không ôn một ngày có được không? Một ngày thôi." Tôi nài nỉ nhìn cậu ấy, trên tay hãy còn cầm nửa cái bánh kếp. "Tuỳ cậu." Tưởng Dực sầm mặt, quay người đi mất. Nhan Quân thấy thế cũng đứng dậy, không nói gì với ai, đi theo cậu ấy ra ngoài.

Tôi bị doạ đến có hơi hoảng, đứng dậy, vô ý thức định đi theo, lại cảm thấy mình như bị dở, nghĩ hết nửa buổi đành quành lại chỗ máy thu âm điều khiển âm thanh.

Đến trưa, Nhan Quân quay lại chào mọi người rồi về.

Tôi cùng các bạn ra quán ăn trước cổng trường ăn một chén canh ma lạt mà bụng cứ canh cánh không yên, đợi mọi người vừa quậy giỡn vừa vào lại trường, thì thấy Tưởng Dực đã ở trong phòng đợi.

Cậu ấy ngồi trên mấy tấm thảm chồng lên nhau nhìn xuống, chỉ quay nửa mặt ra, tay lật giở vở Lý của tôi. "Sao cậu quay lại ấy?" Tôi hỏi.

Cậu ấy không ngước lên, búng tay một cái, ngoắc tôi lại: "Qua đây."

Tôi không tình nguyện lắm nhưng dầu sao cũng cởi được lo lắng, chạy lại: "Cậu không phải có điện thoại hả?" "Chút nữa về chờ." Cậu ấy không ngẩng lên, hơi sụt sịt mũi.

"Có phải cảm rồi không?"

"Không." Tưởng Dực lại nhoáy bút: "Mấy bài này sao đều chưa làm? Hôm qua không phải đã chỉ rồi?" "Nhưng mà, nhưng mà..."

"Đừng có cắn ngón tay! Cậu..." Tưởng Dực giơ tay định gạt khuỷu tay tôi ra, ai ngờ lại bị ai đó túm cổ tay lại giữa đường. Liêu Tinh giật mình, vội buông ra: "Tớ, tớ nghĩ cậu muốn đánh... Nói, nói chuyện thì được rồi, đừng vung tay chân." Tưởng Dực mặt cứng đanh, cả đầu mày cũng không nhúc nhích.

Bầu không khí căng ra đến quái dị, tôi gượng toét miệng cười nói: "Cái đó..." "Đi với tớ về nhà." Tưởng Dực đứng dậy.

"A?" "Có đi không?"

Ở đằng xa Diệc Phi gọi tôi: "Doanh Tử, chỗ này thoại của Minh Vũ mình sửa chút được không? Đọc lên tréo lưỡi..."

"Ồ ồ để tớ qua." Tôi rụt đầu luống cuống vòng qua hai cái người nọ chạy đến chỗ các bạn khác, đợi đến khi rảnh ngước đầu lên, thì Tưởng Dực đã đi mất từ lâu.

Liêu Tinh im lặng nhìn tôi.

Tôi nghĩ một thoáng, bỗng nhiên xoay lại nói với Niệm Từ: "Chút tớ ra dợt với các cậu tiếp." Đám Ngũ Đức hình như không nghe thấy, hỏi: "Hoàng Doanh Tử cậu đi đâu thế?"

Tôi chẳng ngoái lại, Liêu Tinh cũng cứ thế nhìn chăm chắm vào tôi đến khi tôi ra khỏi cửa.

Niệm Từ gọi Quách Tĩnh lại: "Quách Tĩnh, cậu giúp bọn tớ chỉnh âm thanh chút nhé." "Được." Quách Tĩnh đáp.

=======

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện