Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 63


trước sau

Sau khi tạm biệt Minh Vũ, ba người bọn tôi thu dọn đồ xong bèn đi bộ ra xe đưa rước.

Tôi cứ đá tới đá lui mấy viên sỏi dưới chân, đạp đạp mấy đụn tuyết dư lại, đuổi theo bóng của Quách Tĩnh, lúc sắp đến chỗ xe đưa rước mới mở miệng nói với người nãy giờ im lìm không hé răng tiếng nào là Tưởng Dực: "Chuyện cậu muốn tham gia đánh bóng tạm thời đừng nói cho mẹ tớ biết, không mẹ tớ sẽ nhằn mãi thôi." "Ừ." Tưởng Dực lên thẳng xe chẳng ngoái đầu lại.

Quách Tĩnh ở sau lưng tôi nói: "Đấu trận đầu tiên là cô Sử đã gọi điện thoại cho mẹ cậu rồi." Tôi bình bình bình chạy theo lên xe, tức khí: "Tưởng Dực tại sao cậu lại đòi tham gia đấu thế hả?" "Tớ thích."

"A ha?" Tôi bị cậu ấy châm ngòi: "Cậu thích á? Cậu có đần không đấy? Không được giải ông cụ Từ liều mạng với cậu cho mà xem! Thi học sinh giỏi Lý còn được cộng điểm thi Đại học. Đội bóng rổ lớp mình thực lực cũng có thế thôi, cậu vào sân chắc gì đã ăn, thua thì lại bực bội..."

Tưởng Dực quay phắt lại, khiến tôi giật cả mình. "Làm gì?"

Tôi ngước lên nhìn đúng ngay chỗ ngực cậu ấy, ngực phập phồng giống như đương đè ép cái gì, lại như bị hút chân không, lặng phắc không phát một tiếng động nào. Đây là cảnh mà hơn một năm nay hai chúng tôi vẫn thường đột ngột lâm vào, ngột ngạt muốn điên.

Lúc chúng tôi lên xe, hai dãy ghế vẫn trống không chưa có người, Quách Tĩnh ở đằng sau vẫn đứng đó đợi, khoanh tay xem trò vui không nói gì. Tôi nhìn gương mặt bị bóng chiều hắt lên hoá xanh xao của Tưởng Dực, lòng vừa rối vừa phiền: "Sao đây? Cậu muốn ngồi đây à? Không ngồi ghế cuối à?"

Bình thường bọn tôi đông người, cho nên ai lên trước thì ra sau ngồi, hôm nay chẳng rõ vị đại gia này dừng ở giữa đường là ý gì.

Tưởng đại gia cứ đứng lì ra đấy không nói.

"Vậy ngồi đây đúng không? Cậu muốn ngồi sát cửa hay sao?" Tôi chịu không nổi sức ép kiểu này, chịu thua luôn.

Vẫn là không nói gì.

Tôi nghiến răng, đúng là dai nhách không chịu thôi. Thôi, mặc kệ, người đi thi là to nhất, Hoàng Doanh Tử quyết định tốt tính nhường: "Vậy cậu ngồi trong đi?" "Hoàng Doanh Tử." Tưởng Dực nghiến cái tên tôi qua kẽ răng.

"A?" Tôi ngẩng lên.

Sắc mặt hắn vừa đáng sợ vừa buồn cười, cũng không biết cái hắn đang muốn nhai nát là câu mình sắp vuột miệng ra nói hay là cái đứa đang xù lông nhím trước mặt hắn là tôi.

Quá là khó hầu hạ.

"Không ngồi vậy tớ ngồi trong đấy?" Hôm nay thật sự oải chết được, chẳng muốn kình nhau nữa, tôi bước vào chỗ ghế sát cửa sổ ngồi xuống, ngước lên hỏi: "Có ngồi không?"

Tưởng Dực trừng tôi.

Quách Tĩnh khoanh tay nhìn cậu ấy: "Cậu không ngồi thì tớ ngồi." Tưởng Dực trừng cậu ấy.

Quách Tĩnh làm vẻ định ngồi vào, Tưởng Dực giành trước một bước. Quách Tĩnh bật cười, đi ra sau xe.

Tôi lấy máy nghe nhạc cầm tay ra đang định đeo tai nghe vào, lại bị Tưởng Dực lấy tay ngoắc kéo ra: "Làm gì?" Tôi cũng bốc hoả lên rồi, "Không phải cậu cũng có máy nghe nhạc à?" Tưởng Dực chẳng nhìn tôi, nhét tai nghe vào tai mình, nhắm mắt ngủ.

Tôi bị cơn giận tắc ngang cổ, nhưng trông thấy mắt cậu ấy thâm một vành to lại không đành lòng. Chỉ có cách nổi sùng lôi cặp cậu ấy ra lục, ai biết tự nhiên trước mắt bỗng tối om. "Ai da da da da! Đừng có bưng mắt tớ!! Sao cậu phiền thế không biết!" Tôi bị cái tên ấy một tay ấn lại xuống ghế, còn đang định giẫy ra, tai bất chợt bị nhét vào chiếc tai nghe còn lại, bên trong đương phát bài hát khi nãy tôi nghe dở, đến từ album mới nhất của Lương Tịnh Như năm đó:

Thích phức tạp hay là quen với thong dong

Em sẽ dốc hết sức hoàn thành những gì thuộc về anh trong lòng

Trách nhiệm khó mà hình dung

Mãi đến khúc kết của mùa hè chờ mong, từ vô tư lự đến xáo động

Chúng ta cười chúng ta nhớ nhung, chẳng còn ngây thơ mông lung

Tay của Tưởng Dực ấm áp, có mùi gỗ của viết chì. Tôi thả lỏng, cuộn tròn người lại trên ghế.

Bao lâu rồi không chụm đầu vào nhau nghe nhạc thế này nhỉ?

Lúc tay cậu ấy buông ra, tôi ngái ngủ nghĩ: "Bài nhạc kiểu này thực sự ru ngủ thật ấy, với lại, hai người cùng nghe một bài nhạc cũng không tệ."

Trong lúc mơ mơ màng màng, Niệm Từ lên xe, Diệc Phi lên xe, Quan Siêu lên xe, ngồi chồm hỗm cạnh chỗ Tưởng Dực, nhì nhằng mãi cầm chắc là cậu ấy không bực nữa còn bị đẩy cho phát mới cười hihi ngồi xuống ghế phía sau.

Chiếc xe đưa rước cứ thế rì rì chạy chở bọn tôi ra khỏi khu nội thành, băng qua màn đêm chỉ có riêng sao trời lấp lánh, trở lại khu tập thể cán bộ nơi mỗi một khu nhà đều có ánh đèn sáng ấm áp quen thuộc.

Tôi bị Tưởng Dực đẩy tay gọi dậy: "Đi thôi, xuống xe." "Tới nhà rồi à?" Tôi dụi mắt.

Tưởng Dực xoa vai, "Tới rồi, về nhà."

Tôi đã nạp xong cột máu, "Đói quá, đi ăn xiên nướng không?" Tưởng Dực mặt lạnh te: "Không đi."

"Vậy tớ đi với Niệm Từ!" "... Tuỳ cậu."

"Cậu mang cặp về cho tớ, nói với mẹ tớ là tớ về trễ nha." Tôi nhảy chân sáo chào tạm biệt, "Niệm Từ, mình đi, đi ăn
xiên nướng nhà Quách Tĩnh."

"Được ấy." Niệm Từ ngồi ở dưới cuối xe cười híp mắt đồng ý.

Ở tiệm xiên nướng nhà Quách Tĩnh, chúng tôi chọn món xong thì chú Quách cũng trả xe về tới, thấy hai đứa tôi mới bảo: "Hôm nay vừa làm phá lấu thịt thỏ, chút hai đứa con đem về cho nhà."

"Oa đã quá đi." Tôi hồ hởi cám ơn, thấy chú ấy đi vào bếp vội gọi giật lại: "Chú Quách, cho cháu nói cái này."

Sáng ngày hôm sau, trên xe đưa rước, Tưởng Dực xách cặp mắt nhắm mắt mở bước lên xe, ba Quách Tĩnh đứng lên đi xuống hàng ghế của bọn tôi, nói với cậu ấy, Trang Viễn và Minh Vũ: "Từ tuần sau đội xe sẽ để một chiếc xe con đến đón tụi con học tập huấn khuya về."

"A?" Tưởng đại gia đang ngáp dở chừng.

"A gì mà a? Hôm nay trả phòng ngủ, đến cuối tuần chú kiếm cái xe chở hành lý về cho tụi con." Chú Quách nói xong thì quay trở lại ghế lái.

"Quá tốt rồi giờ mỗi ngày đều được về!" Minh Vũ vui vẻ reo lên trước nhất.

Trang Viễn chỉ cười cười, không nhìn ra vẻ gì.

Tưởng Dực ngậm miệng lại, nhìn Quách Tĩnh: "Là sao đấy?" Quách Tĩnh chỉ tôi: "Hỏi cậu ấy."

Tôi chun mũi với Tưởng Dực, "Mau cám ơn tớ đi, công tình nài nỉ cả buổi tối, nể mặt tớ lắm chú Quách mới đồng ý đấy!" Khoé miệng Tưởng Dực nhếch lên, duỗi dài chân ra: "Tớ ở trường vô tư."

"Thì cậu cứ việc ở!"

Tôi tức cành hông toan đứng dậy đổi chỗ, bị Tưởng đại gia đưa cái giò dài chắn ngang. Còn cái gì phiền hơn tên này nữa hay không hả!

Tối hôm trước ở tiệm xiên nướng tôi phải tốn bao nước bọt nào kể lể tình lý chí phải, nào làm vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, nào lăn lộn làm mình làm mẩy kêu khóc, đến cuối mệt bã cả ra phải ăn thêm cả hai chục xiên miễn phí nữa mới có sức lết về, cái tên này lại thái độ chẳng đâu vào đâu.

"Để tớ nói chú Quách khỏi đón cậu! Đón Minh Vũ và Trang Viễn về thôi là được!"

Tưởng đại gia vươn tay chèn tôi lại xuống ghế, lại lười biếng rút một bên tai nghe của tôi ra, nhét vào tai mình, nhắm mắt ngủ.

Tôi giằng lại tai nghe: "Tự nghe của cậu đi."

Tôi toan lục máy nghe nhạc của Tưởng Dực, ai dè hắn ỷ tay dài túm lại cặp ném ra ghế sau. Ngay sau đó thì tai tôi lại bị rút mất một bên tai nghe, Tưởng đại gia nhắm mắt căn dặn: "Tới trường gọi tớ."

Cái tên này phiền kinh khiếp lên ấy!

Tưởng đại gia lông mày ken dày, nên quầng thâm mắt trông càng rõ, nhắm chừng tối qua lại thức khuya học.

Tôi trừng cậu ấy, cố tĩnh lại, hít sâu mấy hơi, lại lần thứ n tự nói với mình: Thôi bỏ qua bỏ qua bỏ qua đi! Cậu ấy đi thi cậu ấy to nhất! Nhịn được thì nhịn! Đợi thi xong tính sổ cả thể!

Dù sao hai người cùng nghe nhạc thật ra cũng không tệ, hình như vẫn là bài nhạc ngày hôm qua...

7 năm sau, 2008, trong buổi hôn lễ tụ họp lại mọi người ấy.

Tưởng Dực đi giúp bưng bê các thứ đồ, điện thoại để quên trên bàn bất chợt reng lên. Tôi quẹt màn hình bắt máy, thẳng thắn từ chối cuộc gọi làm phiền của một bên đầu tư chứng khoán, sau đó bèn phát hiện pin sắp cạn mà chức năng nghe nhạc vẫn đang ở chế độ chạy nền.

Tôi nhoay nhoáy ấn mật mã, tự dưng cũng tò mò Tưởng đại gia mà nghe nhạc gì. Không ngoài dự đoán, trong ứng dụng trừ vài bản có chú thích là nhạc demo cậu ấy đang chọn để phối cho phim, thì trống trơn - chỉ có mỗi một bài có ghi nhận lượt nghe.

Ấn mở ra xem, ấy là "Vô điều kiện vì anh" của Lương Tịnh Như. Tôi bỗng thần cả ra.

Vô điều kiện vì anh, chẳng ngại ngày mai long đong

Vô điều kiện vì anh, từ bỏ chuyến hành trình cô độc

Linh hồn em sôi sục, vô điều kiện vì người trong lòng, càng yêu càng sâu đậm

Mãi mãi chẳng xa lìa...

Liêu Tinh nhìn sang, vịn vai tôi cười: "Lương Tịnh Như à? Ngọt ngào thế, không giống gu của Tưởng Dực."

Tôi ngẩn ngơ như nhớ lại gì đó: "Trước đây tớ cực thích bài này."

"Trước đây?"

"Bây giờ, chắc là vẫn thích."

Liêu Tinh cười nói: "Thế hả, nói như vậy thì tớ cũng thích."

======

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện