Rời khỏi ngục tù giam cầm anh, bay đến phương trời rộng lớn kia.
“Cậu cũng thế, cậu cũng phải thi lên đại học, như thế cậu mới có được một tương lai tốt đẹp hơn.”
Chúng tôi nhìn nhau, sau đó cùng bật cười.
7
Cứ thế tôi và Tiêu Ngôn đã trở thành bạn bè.
Chúng tôi cùng giúp đỡ nhau trong học tập, cổ vũ nhau vì đại học chính là mục tiêu phấn đấu chung của cả hai.
Dù sao thì nếu như không đỗ đại học thì có lẽ kiểu người như chúng tôi suốt cả đời này cũng không tài nào vươn mình được.
Tuy rằng Tiêu Ngôn đã bị cửa hàng tiện lợi sa thải nhưng sau đó anh đã nhanh chóng tìm được một công việc mới.
Hôm nay là thứ bảy, khó khăn lắm tôi mới có được một ngày nghỉ ở trường.
Tôi đứng bên ngoài quán ăn nhỏ nơi Tiêu Ngôn làm việc đợi anh tan làm.
Bởi vì anh nói anh sẽ cho tôi mượn vở ghi chép của anh để ôn tập.
Vở của học sinh giỏi ai mà không muốn chứ?
Nhưng câu đầu tiên anh nói với tôi sau khi chúng tôi gặp nhau là xin lỗi, anh nói mình ra ngoài vội quá nên quên mang theo.
Tôi nói không sao, dù sao thì hôm nay tôi cũng được nghỉ tôi có thể theo anh về nhà lấy.
Tiêu Ngôn thấy tôi nói thế thì ngẩn người.
“Trì Kiều, thôi để ngày mai tôi mang cho cậu nhé…”
Tiêu Ngôn do dự mãi mới nói được một câu nhưng tôi lại cố chấp muốn lấy ngay hôm nay.
Anh không lay chuyển được tôi sau đó bắt tôi phải đeo khẩu trang thì mới đưa tôi về nhà.
Nhà anh ở trong một con ngõ ở khu phố cổ, nơi đây toàn là những căn nhà mái bằng cũ rích.
Lúc tôi lẽo đẽo đi theo anh vào trong con ngõ, ánh mắt của những người hàng xóm đều rất kỳ quái.
Tuy rằng bọn họ vẫn bận rộn làm việc của mình nhưng ánh mắt lại đang lén lút nhìn tôi.
Thậm chí tôi còn nghe thấy có người cố tình lên tiếng chế giễu:
“Quả nhiên thượng bất chính hạ tắc loạn, cũng biết dẫn con gái nhà người ta về nhà cơ đấy.”
Tôi nhìn bóng lưng của Tiêu Ngôn, anh không có phản ứng gì nhưng hai bàn tay của anh đang nắm chặt lại.
Anh phớt lờ ánh mắt và những lời nói ác ý của người khác.
Tiêu Ngôn chỉ vào căn nhà ở tít trong cùng rồi nói: “Tới rồi.”
Cánh cửa nhà anh mang lại cảm giác rất xưa cũ, là cửa gỗ có chốt cửa.
Tuy căn nhà này được xây dựng cách đây khá lâu, đồ dùng cũng thuộc dạng cổ xưa nhưng lại rất sạch sẽ, sáng sủa.
Tôi nhớ, Tiêu Ngôn từng nói rằng kể từ khi bố anh ngồi t.ù thì chỉ có một mình anh sống ở đây.
Nhưng anh rất biết thu dọn, tôi đoán có lẽ anh mắc bệnh sạch sẽ bởi vì trong nhà sạch bong không có lấy một hạt bụi.
Tiêu Ngôn lấy sách vở rồi đưa nó cho tôi, anh chau mày nói.
“Tôi không nên đưa cậu tới đây mới phải, hành động ban nãy của bọn họ cậu cũng thấy rồi đấy.”
“Danh tiếng của tôi chẳng tốt đẹp gì, cậu theo tôi về nhà sẽ ảnh hưởng không tốt tới cậu.”
Tôi tháo khẩu trang xuống, nhún vai nói: “Rõ ràng người bọn họ ch.ửi là cậu, cậu lo lắng cho tôi làm gì?”
Nhà Tiêu Ngôn rất nhỏ, nhìn quanh một vòng là hết.
Trên tủ và đầu giường đều để ảnh chụp chung của một đứa trẻ và một người phụ nữ.
“Là cậu hả? Đứa trẻ ấy.”
Tiêu Ngôn cầm lấy khung ảnh, anh vuốt ve người phụ nữ trên đó rồi đáp lại bằng giọng điệu rất đỗi dịu dàng.
“Đúng vậy, tôi và mẹ, mẹ tôi qua đời từ khi tôi còn rất nhỏ.”
Tôi vờ như bình tĩnh ồ lên một tiếng, không biết phải tiếp lời thế nào.
Tôi không phải là một người rất biết an ủi người khác…
Từ miêu tả lần trước của Tiêu Ngôn về bố anh, ông ta không có ở nhà, cũng không cho anh t.iền sinh hoạt.
Anh lớn lên trong sự quan tâm của cộng đồng và cứu trợ của người khác.
Thế nên với Tiêu Ngôn, mẹ anh chính là tia sáng ấm áp duy nhất trong cuộc đời anh.
8
Trước khi rời khỏi nhà Tiêu Ngôn tôi còn cố tình nhắc nhở anh.
Ổ điện trong nhà anh đã cũ rồi, tốt nhất nên thay chúng đi nếu không rất dễ xảy ra t.ai n.ạn đ.iện.
Nhưng tôi biết Tiêu Ngôn sẽ không để những lời tôi nói trong lòng, dù sao thì thay ổ điện cũng cần đến t.iền mà.
Buổi tối về đến nhà, vừa mở cửa ra tôi đã bị một người phụ nữ ôm chặt vào lòng.
“Kiều Kiều, đã mấy ngày mẹ không thấy Tiểu Dịch đâu rồi, thằng bé đi đâu rồi?”
Một tay tôi ôm lấy người phụ nữ, một cánh tay khác thì nhẹ nhàng vỗ lên lưng, an ủi bà:
“Anh con ra ngoài công tác rồi, mẹ quên rồi sao?”
“Ồ, đúng rồi đúng rồi, nom đầu óc của mẹ này, Tiểu Dịch đi công tác rồi…”
“Tiểu Dịch đi công tác rồi…”
Bà liên tục lẩm bẩm câu nói ấy, hai mắt vô hồn, bối rối.
Sau đó bà bỗng nhớ tới điều gì đó, bà đưa tay sờ lên gương mặt tôi rồi hỏi: “Kiều Kiều của mẹ, con vẫn khỏe chứ?”
Bà lo lắng nắm lấy tay tôi, nắm chặt tay tôi trong lòng bàn tay mình.
Tôi cố gắng nhoẻn cười nói với bà: “Con rất khỏe, con không sao đâu.”
Chỉ có nghe được câu trả lời như vậy thì bà mới bình tĩnh lại được, không còn nôn nóng nữa.
Nói xong bà đứng dậy đi vào trong phòng bếp.
“Hôm nay mẹ làm món canh thịt cay con thích ăn nhất đấy…”
“Còn cả món cà chua trộn đường anh con thích ăn nhất nữa…”
“Mà Tiểu Dịch đi công tác rồi…”
“Con cũng chuyển trường rồi…”
Tôi nhìn người phụ nữ đang quay lưng lại với mình, trong miệng vẫn còn đang lẩm bẩm.
Trái tim tôi như bị ai đó bóp chặt lấy, đau thắt lại không chịu nổi.
Người phụ nữ ấy chính là mẹ tôi, còn Tiểu Dịch trong lời của bà là người anh lớn hơn tôi năm tuổi, Trì Dịch.
Kể từ khi gia đình xảy ra chuyện, mẹ tôi chịu đả kích nặng nề nên tinh thần bất ổn.
Một mình mẹ nuôi nấng chúng tôi cũng không dễ dàng gì, sức khỏe của bà vốn đã không tốt, giờ đây còn phải chịu tội như thế.
Trên bàn ăn, bà vừa lẩm bẩm câu nói ban nãy vừa gắp đồ ăn vào trong bát cho tôi.
“Con ăn nhiều một chút, Kiều Kiều, đây là món canh thịt cay con thích ăn nhất đó.”
Tôi nghe thấy thế thì gật đầu, cố gắng ổn định lại tâm trạng đáp lời bà.
Thế nhưng nhìn vào trong bát chỉ có khoai tây sợi, nước mắt ầng ậc trong hốc mắt tôi cuối cùng vẫn không kìm được mà rơi xuống.
Tôi không dám khóc thành tiếng, thế nên chỉ đành giấu nhẹm đi bằng động tác ăn cơm.
“Món này cay quá, cay đến nỗi con khóc luôn rồi…”
“Vậy sao, để lần sau mẹ sẽ bỏ ít ớt lại.”
Tôi nhìn gương mặt đầy vẻ tự trách của mẹ đang gắp ớt xanh trong đĩa khoai tây ra.
Động tác ấy, nét mặt ấy khiến trái tim tôi đau nhói, cổ họng nghẹn ứ.
Tôi ép mình không được rơi nước mắt nữa, tôi mím chặt môi lại.
Một lúc lâu sau tôi mới cúi đầu gạt cơm trong bát rồi nghẹn ngào nói.
“Mẹ ơi, ngày mai chủ nhật con có lịch học bù ở trường, mẹ không cần đợi con về nhà ăn cơm đâu ạ…”
9
Không phải tôi cố tình nói dối, chỉ là tôi không thể nói cho mẹ biết nơi tôi muốn đến được.
Bên trong nhà g.iam trang trọng nghiêm túc, giống như trước đây tôi đưa nộp tư liệu đã được chuẩn bị từ trước.
Sau khi đăng ký xong, cảnh s.át đưa tôi tới phòng thăm nom.
Cách một ô cửa trong suốt, hình như người đàn ông ngồi đối diện tôi lại gầy đi rồi, tôi không khỏi cảm thấy chua xót.
Có lẽ sẽ không có một ai nghĩ rằng một người đàn ông đẹp trai, nhã nhặn như anh ấy cũng sẽ mất đi lý trí, bàn tay nhuộm đầy m.áu tươi.
Tôi cầm điện thoại lên, còn chưa kịp mở lời thì nghe thấy giọng nói từ đầu bên kia vọng tới.
“Kiều Kiều, có phải em không chịu ăn cơm đàng hoàng đúng không, cằm lại nhọn hơn trước rồi.”
Giọng điệu quan tâm, lo lắng ấy khiến sống mũi tôi cay cay.
“Không ạ, có lẽ là do học hành nhiều quá.”
Tôi cười khổ nói đùa nhưng anh ấy lại không cười.
Anh ấy cho là thật, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn, anh ấy nói.
“Kiều Kiều, học giỏi hay không không quan trọng, bây giờ anh chỉ…”
Anh ấy còn chưa nói xong, ánh sáng trong đôi mắt dần tối lại.
“Em rất tốt, anh à, em thật sự rất tốt.”
Tôi cố gắng nhoẻn miệng cười.
Nhưng diễn xuất của tôi thế này trong mắt anh trai lại vô cùng vụng về.
Dường như trong lòng chúng tôi đều hiểu rất rõ, anh ấy cũng không phá vỡ nó.
“Kiều Kiều… bệnh tình của mẹ vẫn ổn chứ? Đừng lừa anh.”
Anh ngừng lại, có chút thấp thỏm.
Tôi im lặng một lúc lâu sau đó lắc đầu.
Vẻ mặt của anh càng trở nên nặng nề hơn.
Anh cúi đầu đập mạnh vào bàn, rất kích động.
“Đều tại anh, anh đã để lại gánh nặng nặng nề như thế cho một mình em gánh vác. Đều là lỗi của anh.”
Cảnh s.át đứng đằng sau lớn tiếng bảo anh hãy kiềm chế cảm xúc, nếu không họ sẽ đưa anh về lại phòng g.iam.
Tôi vội vàng gõ lên tấm kính ra hiệu cho anh nhìn tôi, bình tĩnh.
“Anh ơi.”
Tôi khẽ gọi tên anh trong ống nghe.
Tôi vẫn còn nhớ rõ trong quá khứ anh đã bảo vệ và cưng chiều tôi như thế nào.
Trong mắt người khác anh chính là một kẻ g.iết người nhưng trong mắt tôi anh vẫn luôn là người anh tốt nhất.
Dù cho tôi có tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình anh g.iết người nhưng tôi không sợ anh.
Dù cho vì điều ấy mà tôi phải chịu sự mắng nhiếc, nhục mạ từ bốn phía tôi cũng không hận anh.
“Anh ơi, em không trách anh, cũng sẽ không bao giờ trách anh.”
“Nếu đổi lại là em, em cũng sẽ làm như thế.”
10
Nhà trường muốn tập trung thi thử, gần đây tiến độ học tập cũng được thắt chặt hơn rất nhiều.
Đã hơn mười ngày tôi không gặp Tiêu Ngôn.
Tôi nghĩ có lẽ giáo viên sẽ không thông báo cho Tiêu Ngôn đến thi, thế là tiếng chuông tiết tự học buổi tối vừa điểm tôi đã chạy ngay ra ngoài.
Tôi đi đến quán ăn nhưng ông chủ ở đó nói Tiêu Ngôn bị bệnh nên đã xin nghỉ hai ngày nay rồi.
Xin nghỉ ư?
Với quyết tâm một lòng một dạ kiếm t.iền kia của Tiêu Ngôn, trừ phi anh bệnh không dậy nổi nếu không anh sẽ không bỏ làm đâu.
Tôi dựa vào trí nhớ tìm đến nhà Tiêu Ngôn.
Cũng may bây giờ là buổi tối, hàng xóm xung quanh đều đóng cửa ở trong nhà hết rồi.
Sẽ không còn ai chỉ trỏ tôi, thậm chí lên tiếng mắng chửi sau lưng Tiêu Ngôn nữa.
Tôi gõ cửa nhà Tiêu
Ngôn nhiều lần nhưng không có ai trả lời. Tôi chắc chắn anh đang ở trong nhà bởi vì cửa khóa từ bên trong.
Đang lúc tôi định đẩy cánh cửa ra nhìn vào qua khe cửa thì có một mùi cháy khét xộc thẳng lên mũi, suy nghĩ có điều chẳng lành lóe lên trong đầu tôi.
Tôi đẩy cửa ra, cố gắng tạo thành một khe hở lớn rồi nhìn vào bên trong.
Từ góc này tôi không thể nhìn thấy giường của Tiêu Ngôn nhưng tôi lại nhìn thấy có một ngọn lửa đang bốc lên.
Vật dụng bằng gỗ cũ kỹ trong gia đình nhanh chóng bị bắt lửa, ngọn lửa bùng lên.
Trong tình huống cấp bách tôi điên cuồng đập cửa, tôi gọi tên Tiêu Ngôn qua khe cửa.
Mùi cháy khét trộn lẫn với mùi hăng hắc xộc thẳng lên mũi.
Hàng xóm xung quanh bị đánh thức bởi tiếng gọi của tôi, họ mở cửa tức giận lên tiếng mắng chửi.
“Có bị đ.iên không, đêm hôm khuya khoắt đến tìm đàn ông gọi to thế làm gì, đúng là không biết xấu hổ.”
Người bị tiếng ồn ào thu hút, người túm năm tụm ba lại xem trò vui ngày càng đông.
Lúc này tôi đã không còn để ý đến chúng nữa, điều tôi nghĩ tới bây giờ chỉ có.
“Mau gọi 119, báo cháy đi, nhà Tiêu Ngôn cháy rồi.”
Tôi đã nghĩ dù cho thế nào thì đây cũng là một m.ạng người.
Dù cho bình thường bọn họ đều khinh thường Tiêu Ngôn nhưng m.ạng người quan trọng hơn nhất định bọn họ sẽ ra tay giúp đỡ nhưng hình như bọn họ lại không tin lời tôi nói.
Người phụ nữ đứng gần tôi nhất, tôi đã sốt sắng thế này rồi mà bà ta vẫn còn cầm quạt ung dung phe phẩy được.
Bà ta nói với tôi bằng giọng điệu đầy châm biếm.
“Nhà nó nghèo đến nỗi ngay cả bếp gas còn chẳng có thì cháy kiểu gì?”
Nói xong bà ta còn bật cười nữa.
“Người ngày nào cũng gặm bánh mỳ thì trong nhà làm gì có lửa, không phải là lửa trên người đấy chứ?”
Bà ta bật cười, những người xung quanh cũng cười theo.
Câu nói bẩn thỉu này văng vẳng bên tai tôi, vô cùng chói tai.
Nhưng tôi không quan tâm được nhiều đến thế, tôi xông tới kéo người phụ nữ đó.
Dùng hết sức bình sinh kéo bà ta đến cửa nhà Tiêu Ngôn, để bà ta nhìn vào khe cửa.
“Nhìn thấy chưa, có phải là lửa hay không? Có phải không? Còn không báo cảnh s.át, lửa cháy lan ra cả dãy nhà thì không có ai chạy thoát được đâu.”
“Nếu như mấy người không cứu Tiêu Ngôn, vậy thì ch.ết cùng luôn đi.”
Người phụ nữ trợn tròn mắt, bà ta sợ hãi lùi về đằng sau.
Trong một phút ngắn ngủi, mặt bà ta tái mét đi, bà ta lảo đảo chạy về nhà rồi hét lớn lên.
“Mau, mau gọi 119 đi, cháy thật rồi.”
Những người khác nghe thấy thế cuối cùng cũng tin, họ bỏ chạy tán loạn.
Có người đã gọi điện cảnh s.át, có người đang không ngừng giục giã người nhà của mình mau thu dọn những đồ vật quý giá.
Không ai quan tâm đến sống ch.ết của Tiêu Ngôn, ngay cả một người chạy ra giúp đỡ cũng không có
Tôi lùi về sau hai bước, dùng hết sức bình sinh đạp vào cánh cửa nhưng cánh cửa có chốt kiểu cũ khác với cửa chống trộm.
Then cài cả một mặt, độ chịu lực được phân bố đều, không giống như cửa chống trộm tập trung lực là có thể phá được.
Dù cho tôi có dùng sức đạp thế nào đi chăng nữa thì nó cũng không nhúc nhích.
Nhìn thấy ngọn lửa ngày càng lớn, khói đen bay ra qua khe cửa, tôi ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên nghĩ ra một cách.
11
Cái lợi của căn nhà này chính là chỉ cần giẫm lên thứ gì đó thì có thể leo lên được mái nhà.
Tuy động tác của tôi vụng về nhưng giẫm lên cái ghế tôi cũng miễn cưỡng leo lên được.
Mái nhà rất trơn, khi tôi bò đến sân sau thì cả người trượt xuống dưới.
Tuy nhà của Tiêu Ngôn không lớn lắm nhưng vẫn có một sân nhỏ.
Cửa sau không khóa, khói đen bốc ra ngùn ngụt.
Tôi cắn răng đứng dậy, tiện tay lấy cái khăn đang treo trên dây phơi nhúng vào trong thau nước, bịt chặt miệng và mũi rồi xông vào bên trong.
Nhìn thấy Tiêu Ngôn mặt mày trắng bệch đang nằm trên giường, tôi cố nén cảm xúc khó chịu khi tiếp xúc trong lòng lại, tôi đỡ anh dậy mới phát hiện ra cả người anh đang nóng rực như lửa.
Nhân lúc lửa còn chưa bén đến cửa, tôi mở cửa lớn rồi đưa Tiêu Ngôn chạy ra ngoài.
Sau khi đỡ anh ngồi tựa vào góc tường, tôi vội vàng kéo dài khoảng cách với anh để ổn định lại hô hấp hỗn loạn của mình.
“Không sao đâu, Trì Kiều, hít thở thật sâu.”
Nỗi sợ trong lòng như đang nuốt chửng lấy tôi vậy, cảm giác nghẹt thở đột nhiên ập tới.
Tôi bất giác xoa tay ôm chặt lấy cơ thể.
Tôi không ngừng khuyên nhủ bản thân phải bình tĩnh.
(Bản dịch thuộc về blog Cố Bắc Như Sơ, nếu như bạn đọc được nó ở bất kỳ nơi khác không phải blog thì đều là ăn cắp:))))
12
Tiêu Ngôn tỉnh lại vào tối hôm sau.
Tôi xin nghỉ ốm ở lại bệnh viện chăm sóc cho Tiêu Ngôn suốt một ngày.
Sau khi tỉnh dậy, trong lúc mơ màng anh nói rất nhiều điều.
Nội dung rất lộn xộn, giống như đang nói mê.
Sau khi biết tôi cứu anh, trong lúc nhất thời anh không khống chế được cảm xúc.
Từ tức giận đến trách móc, anh nói tôi hành động theo cảm tính, không tiếc m.ạng sống.
Mắng tôi ngu ngốc, không có đầu óc, không nên xông vào trong đó cứu anh.
Rồi anh lại ôm mặt khóc nấc lên, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn.
Anh thút thít nói mình nợ tôi một mạng, anh sẽ dùng cả đời này báo đáp tôi.
Đêm khuya trong phòng bệnh không có người nào lui tới.
Ngoại trừ tiếng nức nở của Tiêu Ngôn sau khi buông bỏ phòng bị và cao ngạo ra thì không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì khác.
Tôi ngồi ở bên giường, khẽ nói.
“Tiêu Ngôn, nhà cậu bị cháy hết rồi, chỉ còn lại tro bụi.”
Anh không đáp lời.
Tôi lấy một bức ảnh nhăn nhúm từ trong túi ra rồi đặt lên đầu giường anh.
“Đây là thứ duy nhất tôi mang ra từ trong đám cháy, có lẽ chính nó đã giúp cậu chống đỡ bước tiếp được.”
Tiêu Ngôn cầm lấy bức ảnh, cuối cùng trong mắt anh cũng có gợn sóng.
Anh nắm chặt lấy bức ảnh chụp chung với mẹ, đôi môi run rẩy không nói thành lời.
“Trì Kiều, cậu…”
Anh ngồi dậy, nhìn vào đầu gối tôi rồi hít vào một hơi.
Đúng vậy, vì cứu anh tôi đã trượt ngã từ trên mái nhà xuống dưới đất.
Rách quần, xước da, trông vô cùng thê thảm.
Y tá của bệnh viện đã khử trùng vết thương cho tôi rồi, trên vết thương đầy màu thuốc tím.
Tiêu Ngôn lại càng tự trách hơn, anh luôn miệng nói tôi ngốc.
Một lúc lâu sau, tôi bảo anh nghỉ ngơi đi, tôi phải về nhà rồi.
Tiêu Ngôn rất bướng, anh rút kim truyền ra, cố chấp nói mình đã khỏe hơn nhiều rồi không cần phải truyền nước thêm một ngày nữa, phí t.iền.
Anh nói anh muốn đưa người bị thương là tôi về nhà.
Tôi không cản được anh, thế là anh đã cõng tôi suốt cả chặng đường về nhà.
Nhưng tôi lại không ngờ rằng vào khoảnh khắc khi Tiêu Ngôn xuất hiện trước mặt mẹ, cuộc đời của chúng tôi lại sắp có một sự thay đổi mới.