Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 15: Ta muốn...
Cửa gỗ đóng kín, vòng đập cửa làm bằng đồng đung đưa đập vào cánh cửa phát ra tiếng cộp cộp, trong phút chốc, bốn phía tĩnh lặng tựa như kết thúc theo động tác đóng cửa.
Đỗ Thu vẫn còn sợ hãi ngoái đầu lại, tức thời phát hiện nơi đáng lẽ phải là cánh cổng bất ngờ chỉ còn lại một vách tường gạch màu xám.
Kế tiếp không cần cậu ta dò hỏi, Lê Hoán đứng bên cạnh thờ ơ giải thích: "Nơi này trải rộng kết giới do chính tay thầy đặt, có thể che giấu khí tức của yêu, đối với hàng yêu sư có linh lực như các ngươi thì bản thân quán trà đã là một cái lồng, trừ khi chính ông ấy muốn thả cho các ngươi ra ngoài, bằng không có vào không có ra."
Đỗ Thu gõ gõ mặt tường, "Nên chỗ này thật ra vẫn là cửa?"
Lê Hoán ừ, "Nhưng với hàng yêu sư mà nói thì cửa đã đóng lại rồi."
"Các ngươi thường hay bắt hàng yêu sư về?" Đỗ Thu hỏi.
"Không hề," Lê Hoán trả lời: "Bình thường thì hàng yêu sư đều dày công tu dưỡng rất chuyên nghiệp, nghĩ rằng rơi vào tay yêu quái là nỗi nhục nhã cực lớn, vì thế vào đây hoặc là bị hút thành thây khô hoặc là chọn tự kết liễu, còn ngoan ngoãn vào cửa như ngươi thì ——"
Nói đến đây, người nào đó mỉm cười sâu xa.
Đỗ Thu: "..."
"Này!" Cậu nhóc bất mãn kháng nghị, "Năm nay ta mới 12 tuổi! 1! 2! Tuổi! Đó! Học sinh tiểu học bình thường vẫn còn đang ngốc nghếch đánh nè tuốt nè! Ta sợ chết là có lỗi hả?!"
"Không."
"Vậy ngươi cười cái gì?"
"Cười ngươi không sợ ta."
"..."
Câu đó làm Đỗ Thu nghẹn họng, gương mặt nhăn thành cái bánh bao nhỏ, cậu nhóc im lặng hồi lâu mới nói: "Cảm giác ngươi mang đến cho ta không rõ ràng, tính cách chênh lệch nhưng ngươi vẫn không tính là người xấu."
Lê Hoán cười cười không tiếp lời, đề tài tự nhiên dừng lại, hai người rơi vào khoảng trầm lặng khá quỷ dị.
Tứ hợp viện tối đen, tối đến nỗi giơ tay không thấy năm ngón, tuyết đọng dưới đất không quá mắt cá chân, phía dưới còn có một tầng băng dày. Lê Hoán mở điện thoại bật đèn pin chiếu sáng cho Đỗ Thu, dẫn cậu nhóc đi qua sảnh trước vào nhà giữa của quán trà.
Chuông bạc treo lơ lửng trên khung cửa kêu leng keng, Đỗ Thu vừa bước vào một bước ngẩng đầu nhìn đôi chuông màu sắc tương phản đột ngột vang lên, cậu ta ồ lên: "Quái, vừa rồi ngươi đỡ anh Nghệ vào cửa thứ này sao không có động tĩnh gì vậy?"
Lê Hoán vứt Hình Nghệ xuống sofa, dùng ống tay áo lau mồ hôi túa trên trán, thở hồng hộc nói: "Không biết, cái chuông đó là yêu vật, từ lúc ta bắt đầu có ký ức thì đã treo ở chỗ đó, lúc vang lúc không, ta từng hỏi thầy lý do thì ông ấy nói có khả năng năm tháng đằng đẵng vật cũ sẽ trở nên không còn dùng tốt nữa."
"Ồ, nó nguyên bản dùng để làm gì?"
"Thầy không nói."
Lê Hoán kéo ngăn kéo dưới bàn lấy ra một cặp vòng tay Mithril hình rắn cắn đuôi, cậu ngẩng đầu nhìn Đỗ Thu, nói: "Lại đây."
(*) Mithril: Một kim loại hư cấu được tìm thấy trong các tác phẩm của J. R. R. Tolkien. Nó được mô tả là giống như bạc nhưng mạnh hơn và nhẹ hơn thép.
Đỗ Thu bước lại theo lời Lê Hoán, ngồi xuống sofa giơ hai tay lên như cậu ra hiệu.
Chiếc vòng được chạm khắc tinh xảo, mỗi một miếng vảy rắn đều có khắc phù văn, Đỗ Thu trơ mắt nhìn Lê Hoán vòng chiếc vòng ở lòng bàn tay mình khẽ đập một cái, đôi rắn cắn đuôi lập tức như sống lại trườn quấn lấy cổ tay cậu ta rồi từng con cắn vào đuôi mình, co người dán vào da thịt, lần nữa biến thành một vật tĩnh.
Trong nháy mắt ấy, Đỗ Thu cảm nhận có một luồng hơi ấm bắt đầu cấp tốc sụt giảm từ hai cánh tay, cuối cùng triệt để tan biến ở nơi sâu xa trong thân thể. Cậu ta ngạc nhiên trợn mắt, "Đây là..."
"Đạo cụ phong ấn linh lực của hàng yêu sư, đeo nó lên cậu chỉ là một người thường." Lê Hoán giải thích: "Tính cách của thầy ôn hòa, không thích giết chóc, ngươi lanh lợi thì ông ấy dĩ nhiên sẽ không lấy mạng ngươi, ít hôm nữa sau khi xóa tan ký ức đêm nay sẽ thả ngươi đi."
Đỗ Thu thở phào nhẹ nhõm, "Ta còn tưởng mình trở thành lương thực qua mùa đông của các ngươi chứ."
Lê Hoán cười nói: "Chỉ khi nào ra ngoài làm nhiệm vụ thỉnh thoảng chúng ta mới săn người sống, nói gì nói muốn điều chỉnh hành vi của yêu quái thì lấy bản thân làm gương là rất quan trọng."
"Nếu khát khô thì sao?"
"Yêu làm việc trong bệnh viện sẽ cung cấp túi máu tươi đúng hạn cho đồng loại ở địa phương đã đăng ký, nhằm giảm thấp tần suất săn bắt của chúng."
Đỗ Thu co giật khóe miệng, vẻ mặt đau trứng 'Gì cơ bệnh viện cũng có người của các ngươi', hỏi: "Trong hồ sơ ghi chép ở nội thành Bắc Kinh có bao nhiêu con yêu?"
"Chắc mấy trăm ngàn," Lê Hoán trả lời: "Thành phố lớn thì tỉ lệ công ăn việc làm lớn, điều kiện sinh hoạt tốt, còn có yêu thú cấp cao che chở, đám yêu quái cũng cần bảo đảm sinh hoạt, đặc biệt là tiểu yêu thành tinh chưa được mấy năm."
"Thầy trong Hiệp hội nói tình trạng yêu quái sinh tồn rất tệ, có vẻ như những năm gần đây đã cận kề bờ vực tuyệt diệt, số lượng trên toàn quốc giảm mạnh, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát tốt, nhưng vì sao ta lại cảm giác các ngươi sống rất thoải mái?"
Lê Hoán nghe thế thì bỗng mỉm cười, "Trên đài phát thanh XX còn đưa tin đồng bào ở nước ngoài sống trong khổ cực lầm than hằng ngày, ngươi tin không?"
Đỗ Thu: "..."
Lê Hoán nói: "Trước tiên ngươi đi đi, phòng ta ở ngay phía sau, đợi trong đó đừng có giở trò vặt, cũng đừng cố gắng khiêu chiến kết giới phòng giữ nơi này, không thì ta cũng không bảo vệ được ngươi."
Đỗ Thu gật gù, ôm ba lô tiến vào buồng trong.
Lê Hoán ấn thái dương lấy lại bình tĩnh, thầm tính toán nên gọi điện thoại cho Thích Cảnh Du hỏi thăm bên đó thế nào, nhưng lại lo lắng lỡ như xuất hiện tình huống không giải quyết được còn làm thầy phân tâm.
Sau khi suy xét cẩn thận, Lê Hoán quyết định nếu qua 0 giờ mà vẫn không nhận được tin nhắn thì sẽ gọi điện xác nhận, bản thân cũng nên báo tin bình an trong nhóm Wechat. Làm xong những việc đó, cậu cất điện thoại, quỳ một chân xuống bên cạnh người đàn ông không có dấu hiệu tỉnh lại.
Vị trí xăm ngay ngực của anh ta giống hệt với trong hình, nhưng bên ngoài không có bất kỳ dấu hiệu yêu hóa nào, Lê Hoán theo bản năng sờ nơi gáy bị cắn xé, thật sự không cách nào xác nhận đối phương rốt cuộc có bị dị hóa không.
Vấn đề liên quan đến ba hồn bảy vía thường huyền diệu khó hiểu, cậu cũng chỉ là đôi khi nghe Thích Cảnh Du nhắc đến mới biết một ít, cõi đời này nếu muốn cho một vật có đặc tính của vật khác, trừ lai giống và cấy ghép trong lĩnh vực khoa học thì còn có một bí pháp đó là dung hợp linh hồn.
Chẳng lẽ trong cơ thể của tên hàng yêu sư có một phần yêu hồn?
Lê Hoán chấn động trợn lớn mắt bởi suy nghĩ bất chợt xông vào đại não, rồi liên tưởng đến sự cộng hưởng sóng linh hồn tương tự ở lúc trước, cậu cảm giác mình có được một tin tức cực kỳ trọng yếu, tim bất giác đập nhanh hơn rất nhiều!
Tại thế giới của yêu, nếu bản thể của linh thú đến từ cùng chủng tộc thì sẽ có hồn phách tương tự, cũng chính vì vậy chúng nó càng giỏi nhận biết sự tồn tại của đồng loại.
Bọn cậu là đồng loại, không! Phải nói một phần phân hồn trong cơ thể của