MƯỜI HAI GIỜ ĐÊM ĐÃ ĐIỂM
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ, HE.
Chương 27: Là ma.
7 giờ 30 tối, Bắc Kinh, Trung Quan Thôn.
Đang trong kỳ nghỉ Tết, các cao ốc ở Trung Quan Thôn nối nhau san sát, đèn đóm sáng rực phồn thịnh nhưng vắng người đi đường và xe cộ. Trong quang cảnh như thế vẫn còn nhiều tòa nhà văn phòng sáng đèn, là một trong những khu công nghiệp công nghệ cao có tình trạng làm thêm ngoài giờ nghiêm trọng nhất Bắc Thượng Quảng, nơi này chẳng bao giờ thiếu người chết vì làm việc kiệt sức và đám yêu quái giảm tu vi vì trạng thái "Á kiện khang".
(*) Bắc Thượng Quảng: Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu.
(*) Á kiện khang (Suboptimal health): Là tình trạng sức khỏe luôn luôn ở dưới mức tối ưu, hay sức khỏe dưới mức bình thường hoặc sức khỏe kém. Giống như loại sức khỏe hạng 2, là trạng thái không có bệnh tật nhưng bệnh nhân cảm thấy khó chịu về cả thể chất và tinh thần.
Rời cổng tàu điện ngầm, Lê Hoán mở bản đồ Baidu thêm địa điểm tòa công ty của Lagrange và nơi phát sinh sự việc vào để xem lộ trình, hóa ra nó ở ngay bên kia đường, đi bộ mấy trăm mét là đến. Cậu lại gọi điện cho chuột yêu, có lẽ phía bên Lagrange bận sứt đầu mẻ trán nên tiếng gõ bàn phím lạch cạch lóc cóc đến kinh thiên động địa, xung quanh là tiếng của một nhóm không phân biệt được là người hay yêu đang thảo luận về BUG, lớn tiếng qua lại rất có dáng vẻ muốn động thủ với đối phương.
Lê Hoán nghe đau cả màng nhĩ nên cậu thông báo nhanh gọn với Lagrange là bọn cậu đã đến, bảo gã tan việc thì mau chạy qua đây.
Lagrange nói vòng vo trong điện thoại một hồi, cuối cùng Lê Hoán bị mài sạch kiên nhẫn vứt ra một câu "Rốt cuộc ngươi có chuyện gì" thì gã mới yếu ớt giải bày rằng có thể tối muộn mình mới tan việc.
Lê Hoán không tài nào hiểu nổi tại sao một con chuột Pháp có tiền phải lặn lội xa xôi đến Bắc Kinh hít khói bụi làm mã nông, cậu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, hỏi: "Vậy thì 10, gặp ở đâu?"
(*) Mã nông (Coding Peasant): Cách gọi hài hước về các chuyên viên lập trình dữ liệu máy tính. Nghĩa đen là "coder nhà quê".
"Ở trung tâm thương mại bên kia có Starbucks, mở cửa đến 10 giờ," Langrange hỏi, "Đợi ở đó ha?"
Lê Hoán không rành khu này, không biết quán cà phê đối phương nói nằm cụ thể ở đâu, cậu quay người tiện tay móc điện thoại từ trong túi áo khoác của Hình Nghệ ra, dùng điện thoại của hắn mở bản đồ Baidu để định vị.
Hình Nghệ thấy động tác của cậu thuần thục không có tí gì gọi là khách sáo thì
bình thản nhướng mày.
Mấy giây sau, bản đồ Baidu làm mới lộ trình chỉ đường, Lê Hoán xoay một vòng theo tọa độ chỉ dẫn, câm nín nhìn về hướng ngược lại với nơi phát sinh sự việc, hỏi: "Khá xa đó nhỉ?"
"An toàn." Langrange ngại ngùng cười khì khì, kế tiếp gã nhỏ giọng lại sợ bị đồng nghiệp nghe thấy, "Mọi người tu luyện thành yêu đều không dễ dàng, vốn dĩ áp lực công việc đã lớn rồi, nghe nói kinh hãi quá mức cũng dễ bị giảm tu vi, thông cảm chút nha bọn ta là chuột mà ~"
"Ừ, lá gan chuột của ngươi thì ta chứng kiến rồi, rơi vào hồ cá cũng có thể bị dọa trở về nguyên hình." Lê Hoán nói vào điện thoại, "Lo làm đi, lát nữa gặp."
Nói xong cậu tắt máy, trả chiếc điện thoại lại cho Hình Nghệ, nói với hắn: "Con chuột tăng ca, đến trễ, chúng ta qua phố đi bộ chỗ bạn gã biến mất nhìn thử trước?"
Hình Nghệ chỉ nhìn thẳng vào Lê Hoán mà không nói gì, Lê Hoán xem như tên này ngầm đồng ý, cuối cùng xác nhận phương hướng chỉ dẫn xong đút hai tay vào túi áo măng tô đi đến nơi phát sinh sự việc.
Một cụ già đẩy xe đạp bán mấy xâu kẹo hồ lô cuối cùng, bên cạnh cụ là người chủ quầy hàng dán kính cường lực điện thoại đang thu dọn đồ đạc, cách đó không xa là mấy gian hàng nhỏ bán đồ chơi lông nhung chất lượng kém và sổ tay, tất cả mọi người trông chất phác trốn trong chiếc áo khoác cũ vừa dày vừa cồng kềnh, hờ hững ngắm nhìn cảnh đêm phồn hoa của thành phố lớn này.
Mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh, dù là yêu vẫn có thể cảm nhận được cái rét thấu xương.
Từ mũi Lê Hoán trở xuống bị khăn quàng ca rô quấn kín, chỉ lộ ra chóp mũi lạnh cóng đỏ ửng và đôi mắt xinh đẹp đen láy, cậu bước đến dừng bên lề đường, đợi đèn giao thông ở đối diện chuyển thành trạng thái có thể đi.
Tiếng bước chân vẫn vang lên sau lưng, cậu không lo Hình Nghệ sẽ không đi theo. Có lẽ thầy nói đúng, người bị yêu hồn dị hóa cần máu của cậu, mà người bị nô dịch bởi dục vọng thì dù không có dây dẫn trói cũng sẽ trở thành con rối nói gì nghe nấy...
Hắn là hàng yêu sư, là tử địch đã được định sẵn từ lúc sinh ra của yêu.
Lê Hoán thầm nhắc nhở bản thân —— phải thường xuyên đề phòng, quyết không thể gần gũi quá mức.
Đúng lúc này mùi hương caramel ngòn ngọt thoang thoảng qua đây, người nào đó bừng tỉnh, đến khi thấy rõ vật đỏ hồng trước mặt thì ngây người.
Xâu kẹo hồ lô vị sơn tra trông rất xù xì, quả héo rũ không tươi, còn chưa bỏ hạt... Tiểu thiếu gia âm thầm bắt bẻ, thật sự kém xa với xâu kẹo thầy từng mua về, nhưng bọc caramel rất đẹp mắt, đặc biệt là nguyên một mảng lớn ở trên đỉnh.
Ăn kẹo hồ lô thì chỉ có viên đầu tiên làm người ta hài lòng nhất, vì viên đó được bọc đầy đường.
Vị ngọt quyến rũ làm tuyến nước bọt ứa ra, hầu kết giấu sau khăn quàng bất giấc lên xuống, Lê Hoán giả vờ bình tĩnh không nhìn chằm chặp xâu sơn tra này nữa mà ngước mắt nhìn người cầm kẹo hồ lô.
"Gì?"
"Cho cậu."
"Muốn trao đổi cái gì?"
Hình Nghệ nhìn cậu, không nói tiếp.
... (kuroneko3026.wordpress.com)
Lê Hoán lườm hắn, tâm nói tên này đúng là cục súc thẳng thừng, thẳng đến mức khiến người ta muốn đập cho một trận, sau đấy cậu yên tâm thoải mái nhận kẹo, gạt khăn quàng cổ ra ngậm viên kẹo nhấm nháp, cắn một nửa quả sơn tra.
Kẹo hồ lô bị đông lạnh vì nhiệt độ thấp, lành lạnh ngon miệng, mùi caramel đặc hữu tan chảy bị vị chua của sơn tra trung hòa, biến thành vị ngọt thanh cực kỳ kích thích vị giác. Lê Hoán được cứu rỗi khắp toàn thân, nhưng bởi lòng tự trọng quái gở nào đó quấy rối nên cậu đành phải giả vờ nghiêm trang, ăn rất nhã nhặn.
Một lúc lâu sau Lê Hoán nhả hạt vào lòng bàn tay, khi cậu ngẩng đầu lên thì cả hai mắt đối mắt, người nào đó ngậm sơn tra trong miệng rất mất hình tượng, khóe miệng còn dính một ít đường, phồng má nói ậm ừ không rõ: "Cảm ơn."
Hình Nghệ chuyên tâm nhìn chằm chằm vụn đường, qua vài giây hắn nhích lại gần nhẹ nhàng liếm nó một cách thuần thục. Luyện mãi thành quen, Lê Hoán không thấy bất thường chỗ nào nên vẫn tiếp tục cắn sơn tra nhai nó, xong mới bất chợt sững sờ, tiếp đó lúng túng nhìn cái tên trước mặt mũ áo chỉnh tề, khí chất lạnh lùng nhưng... lại liếm đường dính ở khóe miệng cậu!
Mắc giống ôn gì lại thành thói quen với những thứ đấy?
Tiểu thiếu gia đau thương nuốt sơn tra, tâm nói thôi xong gay go quá!
Hàng yêu sư tiên sinh có vẻ không vui vì thứ nếm được là đường chứ không phải máu, hắn muốn nếm lại lần nữa, thậm chí vừa định cúi đầu thì —— Đột nhiên từ trong thẳm linh hồn vốn đang phẳng lặng truyền đến loại chấn động kỳ dị nào đó, một cảm giác lạnh lẽo thấu xương khác thường lan tỏa bá đạo xâm chiếm toàn bộ thế giới tinh thần.
Cái cảm giác ấy không xa lạ gì, mỗi một đoạn thời gian sẽ xuất hiện, những ngày gần đây nó xuất hiện thường xuyên hơn, nếu chịu đựng không thả lỏng tinh lực thì hiện tượng ấy sẽ từ từ biến mất, ngược lại thì... Hắn không tài nào nhớ nổi chuyện xảy ra sau khi bị thứ đấy công hãm.
Hình Nghệ nhíu chặt mày, muốn cưỡng chế đè nén cảm giác xâm lược khiến mình khó chịu xuống.
Lê Hoán nhận ra điều bất thường, bước lên hai bước hỏi dò: "Sao thế, không thoải mái?"
Cậu trầm giọng, tiếng dòng điện nổ vang, chiếc đèn đường cạnh hai người chập chờn như gặp sự cố.
Hình Nghệ đứng ở nơi khuất sáng tựa con thú ngủ đông trong bóng tối âm u, khí tức trầm tĩnh lạnh lẽo, hắn giơ tay ấn ấn huyệt thái dương, chậm rãi lắc đầu.
"Hơi mệt." Giọng đàn ông khàn khàn.
"Đã quá lâu anh không vận động." Lê Hoán vừa nói vừa nhìn xung quanh, bảo đảm không có ai chú ý bọn cậu mới kéo ống tay áo lên, răng nanh cắn mặt trong cổ tay.
Hình Nghệ ngửi thấy mùi máu tanh, gương mặt lạnh băng cuối cùng cũng hơi lộ vẻ buông lỏng, hắn có phần ngạc nhiên nhìn thiếu niên trước mặt —— Cắn rách da thịt mình là một hành vi hết sức tàn nhẫn, cần có quyết tâm lớn hơn cả công cụ sắc bén mới cắn nổi, vì bản năng của chúng sinh là lẩn tránh đau đớn. Mà răng cắn nghiến chắc chắn sẽ mang đến cảm giác xé rách kéo dài vô tận, chưa kể ắt hẳn sẽ phải cắn sâu vào mạch máu.
Lê Hoán đau đến trán thấm mồ hôi, cậu đưa cổ tay chảy máu đến bên miệng đối phương nhân lúc vết thương chưa kịp hồi phục, thờ ơ nói: "Đây là trao đổi dang dở mới vừa rồi với anh."
Hình Nghệ lưỡng lự trong một giây ngắn ngủi, giữa lông mày giãn ra, con ngươi sâu thẳm bỗng phủ một lớp cảm xúc không nói được cũng không tả được. Hắn nắm chặt bàn tay Lê Hoán, cúi đậu ngậm vết cắn ấy, tham lam nhưng dịu dàng vô