Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đậu ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 02: Mặt trái thợ săn.
Lê Hoán nói, con ngươi đục ngầu của vị giáo sư đại học bỗng co rút lại như mắt mèo, gương mặt bủng beo tái nhợt dần căng cứng rồi chuyển động, như có thứ gì đó sắp xé lớp da mỏng manh để chui ra.
Ông ta lưỡng lự nhìn chàng thanh niên trước mặt, đầu nghiêng về một hướng phát ra âm thanh khớp xương bị bẻ, trên mặt toát ra vẻ không tự nhiên, "Cậu... là hàng yêu sư?"
Vừa dứt lời, vị giáo sư nhạy cảm nhìn túi Nike Lê Hoán xách trên tay, thậm chí còn sợ hãi thụt lùi về sau một bước như thể rất kiêng kị vật có thể nằm trong túi. Song cuối cùng lại cứng nhắc lắc đầu: "Không phải, trên người cậu không có linh lực của những kẻ đó!"
Lê Hoán tựa cười tựa không nhìn trực diện ông ta, lạnh nhạt nói: "Tôi là yêu." Nói xong cậu tạm ngừng rồi bổ sung: "Chắc là thế."
"Yêu?" Giáo sư càng thêm ngờ vực, ông ta điên cuồng phập phồng cánh mũi như muốn bắt được chút mùi quen thuộc thuộc về đồng loại trong không gian chật hẹp hai người đang đứng. Thế nhưng ông ta chẳng ngửi được gì, thậm chí còn không có mùi máu thịt thơm phức tỏa ra từ vật sống.
—— Người đó giống như tờ giấy trắng sạch sẽ, không tạo cảm giác dồn nén linh lực như hàng yêu sư, cũng không có khí tức quỷ quyệt âm u của yêu ma, nhưng dĩ nhiên con người thì lại không thể có đôi mắt lóe lên ánh sáng đỏ sậm như thế!
Yêu vật chiếm cứ thân thể vị giáo sư chợt cảm thấy hoảng sợ, ở thế giới hắc ám của bọn chúng, bản thể của yêu thú cấp bậc cao thường sẽ giống với hình dạng con người hơn, chỉ yêu thú cấp bậc cao mới có thể che giấu trọn vẹn yêu khí của nó, trà trộn sống trong loài người, do đó lẩn tránh được sự truy đuổi săn lùng của hàng yêu sư.
Chẳng lẽ chàng thanh niên trước mặt lại là một yêu thú cấp bậc cao?!
Giáo sư trở nên kinh hãi, nhưng sau khi nhận định đối phương là đồng loại thì thoáng trấn tĩnh lại, "Cậu là yêu thì tại sao lại tham gia săn bắt đồng loại?"
"Bởi vì yêu cũng phải có quy củ của yêu —— các ngươi không biết tiết chế sẽ dẫn đến những tên làm người ta chán ghét, mà hàng yêu sư thì chỉ biết diệt sạch yêu thú chứ không phân biệt. Các ngươi mang đến phiền phức cho người khác, cho dù có là đồng loại cũng phải bị xử lý sạch sẽ."
Lê Hoán vừa nói vừa kéo túi xách, thò tay trái vào trong rút một thanh Đường đao cổ màu xanh nhạt, cậu đè ngón cái lên đao từ từ đẩy nó ra, thân đao được luyện từ thép vô cùng sắc bén, ma sát với vỏ đao bằng gỗ đàn phát ra tiếng trầm nhỏ.
(*) Đường đao trông như thế này:
"Ngài à," Lê Hoán cười hiền dịu vô hại, rủ mắt xuống che khuất đôi con ngươi mơ hồ mang sắc máu, "Đừng nói ngài chưa từng nghe đến cái gọi là thợ săn đồng loại đấy nhé?"
"—— Giải quyết ngài xong thì kỳ thực tập của tôi cũng có thể kết thúc."
Đoàn tàu lao nhanh trong bóng đêm, theo một tiếng nổ tung, những mảnh kính vỡ vụn văng tung tóe hai bên đường ray, sau đó hai bóng đen nhảy vọt qua từ chỗ vỡ leo lên nóc tàu.
Bông tuyết chi chít quét qua da thịt để lộ bên ngoài như dao băng, Lê Hoán cầm đao xoay một giây tìm vị trí ổn định, cậu căn bản còn không quay đầu, chỉ cảm nhận không khí ở phía sau dao động như có gì đó đang nhanh chóng tiếp cận đến đây.
Một khắc sau thanh trường đao được rút ra khỏi vỏ, lưỡi đao sắc bén chém nát màn tuyết, máu đen đậm đặc văng tóe, mùi tanh tưởi bốc ra, tiếng gào đinh tai thuộc về động vật xuyên thủng màn đêm. Giáo sư che chỗ bị thương chật vật lùi về sau, ông ta thở hồng hộc.
Lê Hoán xoay người, đồng tử thoáng co lại, rốt cục cậu cũng thấy rõ bộ dáng của con yêu đó.
—— Mặt giáo sư bị Đường đao chém, lớp da người mỏng manh rớt toạc xuống dưới cằm để lộ làn da màu xám vàng phủ đầy chất dịch sền sệt. Ông ta hấp tấp cởi bỏ áo khoác, lớp da ngoài từ vị trí sống lưng bị xé rách, con quái vật ở bên trong giãy giụa điên cuồng, bong từng lớp từng lớp khỏi lớp ngụy trang giống thằn lằn lột da.
Đó là con yêu vật hình người kỳ dị, khác biệt hoàn toàn với những con yêu trong nhận thức của Lê Hoán từ nhỏ đến lớn.
Tứ chi của nó rất dài, mọc ra móng vuốt sắc bén, hai cánh tay gần như rủ xuống mặt đất, chi dưới ngoằn ngoèo, cơ thể gầy gò quá đáng như bị ép khô, trông yếu ớt như vị giáo sư loài người. Trên mặt quái vật có đôi mắt khổng lồ, con ngươi không có tròng trắng, vị trí nơi miệng tách ra một kẽ hở trượt ra một cái xúc tu hình ống màu đỏ tía, linh hoạt liếm vết máu trên trán.
Trên cõi đời này, đa phần yêu là từ linh thú biến đổi thành, linh thú càng hiếm có thì sau khi biến thành yêu cấp bậc càng cao. Nhưng nói nó là yêu thì chẳng bằng nói nó là quái vật còn chuẩn xác hơn. Lê Hoán nheo mắt, nghĩ thứ này thật dính nhớp, trông buồn nôn không nói nên lời.
Hai chân quái vật run run đứng lên, nhấc cằm lên trời phát ra vài tiếng gầm nhỏ khô khốc chướng tai.
Tiếng gầm vừa phát ra thì từ vùng mép của nóc tàu tương ứng với chỗ cửa sổ bị vỡ tức thời có một bóng thú vật phóng lên, tim Lê Hoán chùng xuống, vội cầm đao đón đỡ.
Trong khoảnh khắc, lưỡi đao thép và móng sắc của quái vật đánh úp va chạm nhau, con thú con cao chỉ chừng nửa mét nhưng sức lực lại rất mạnh. Lê Hoán bất ngờ không kịp phòng bị, phút chốc bị hất văng người.
"Đây là con của tôi, chàng trai," quái vật nói bằng giọng của giáo sư: "Tuy không biết cậu là gì nhưng đã có tư cách được chọn làm thợ săn thì chắc chắn não của cậu phải ngon hơn người sống, mà trùng hợp thú vừa đẻ cần có dinh dưỡng ——"
Nghe thế, con quái vật nhỏ nằm trên người Lê Hoán nghiêng đầu, xúc tu dài nhỏ vươn ra theo tiếng khò khè như vật sống có ý thức, nó tuần tra qua lại ngay chỗ ấn đường của Lê Hoán. Còn con quái vật lớn thì lặng lẽ đứng cách đó không xa, dường như muốn cho con quái con cơ hội đi săn một mình.
Tim Lê Hoán đập rất nhanh, trước tối hôm nay kinh nghiệm thực chiến của cậu không nhiều, vào đêm trước chuyến đi này cậu chỉ biết mục tiêu là một con yêu vật được đánh giá là cấp bậc thấp. Nhưng xem ra tên trước mắt vướng tay chân hơn nhiều so với phần miêu tả trong nhiệm vụ, huống hồ cậu phải đồng thời đối mặt với hai mục tiêu một lớn một nhỏ!
Xúc tu của quái vật bốc mùi tanh tưởi khó ngửi, xông người ta quay cuồng dịch dạ dày. Lê Hoán nhíu mày không biến sắc, năm ngón tay khép chặt lại nắm chặt chuôi đao, chậm rãi đợi thời cơ.
Không biết là vì ăn uống chưa lâu hay chưa học được cách săn mồi mà động tác của con quái vật nhỏ rất chậm, con ngươi đen đặc nhìn mặt Lê Hoán, đồng tử gần như không có bất kỳ sắc thái nào nhưng đối mặt nhau như thế này, Lê Hoán càng nảy sinh suy nghĩ quái lạ rằng bọn cậu đã từng gặp nhau...
Đúng vào lúc này, con quái vật nhỏ kêu lên một tiếng giống như đang cực kỳ mâu thuẫn, xúc tu run run quấn mạnh xuống.
Lê Hoán đã chuẩn bị từ trước, tức khắc nghiêng đầu né đi, đầu xúc tu sắc nhọn xẹt qua má cậu làm tứa máu, một tiếng phập trầm vang lên, cái xúc tu bén nhọn đủ để so với lưỡi đao bấy giờ ghim xuống nóc tàu kim loại ——
Chính là lúc này!
Đôi mắt Lê Hoán lạnh lẽo, như đẫm máu tươi, cậu xoay cổ tay, thanh Đường đao dài đến 1 mét lượn một vòng cung biến hóa khó lường, tiếp theo dễ dàng bị bắt lấy rồi vung lên trên.
Ánh sáng hình vòng cung lóe lên, chặt đứt xúc tu đồng thời miễn cưỡng chém nửa bên cằm quái vật. Quái vật nhỏ đau đến co giật thân thể, lắc đầu lăn về sau làm máu đen hôi thối vung vẩy khắp nơi đều có.
Tất cả chỉ