MƯỜI HAI GIỜ ĐÊM ĐÃ ĐIỂM
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ, HE.
Chương 35: Anh nghiêm túc à?
Nụ cười của người nào đó có mấy phần khiêu khích kiêu ngạo, ngày càng có xu hướng không dừng được.
Hàng yêu sư tiên sinh yên tĩnh một lúc lâu, cuối cùng vẫn không kìm được đè người ấy lên thân cây hoa đào, giữ gáy cậu rồi cúi đầu xuống hôn sâu rất mạnh bạo.
Tiếng cười im bặt, răng nanh sắc nhọn của người đàn ông cắn rách bờ môi, đầu lưỡi đẩy kẽ môi ra công chiếm thần tốc, mùi máu tanh quyện với nước bọt khuếch tán, Lê Hoán đau ứa nước mắt nhưng cơ thể đã sớm quen với khoái cảm khát máu trong nụ hôn, đợi đến khi cơn đau thuyên giảm thì cảm giác hưng phấn xâm chiếm không thể cưỡng được, cậu vô thức vươn tay ôm cổ Hình Nghệ, hôn đáp lại còn nồng nhiệt hơn.
Được đáp lại, một tay Hình Nghệ mò xuống đổi thành ôm eo Lê Hoán, anh thả chậm động tác, nhả cánh môi bị hành hạ đến sung huyết rách da ra, thay vào đó mút vào dây dưa, từng chút từng chút dịu dàng làm sâu nụ hôn.
Dưỡng khí ở phổi tiêu hao gần như sạch bách, Lê Hoán khó chịu đến mức ôm chặt lấy Hình Nghệ, cậu sắp bị kiểu hôn đầy mùi vị khiêu khích này giày vò phát điên mất!
Nhận ra phía dưới của ai kia nổi phản ứng, hàng yêu sư tiên sinh xấu tâm siết vòng tay dúi người vào lòng mình, sau đó khẽ nâng đùi lên làm như vô tình ma sát bộ phận đang đập nhịp nhàng ấy.
"Á ——!"
Lần này kích thích quá lớn, Lê Hoán không kìm được rên thành tiếng, đầu óc ý loạn tình mê tức thời tỉnh táo, luống cuống tay chân vội vàng vùng khỏi lồng ngực đối phương. Cậu lau máu và nước bọt vương ở khóe môi, u oán liếc Hình Nghệ, nhẹ giọng hỏi: "Anh điên rồi ư? Dám xằng bậy ở đây?!"
Khuôn mặt xinh đẹp rõ ràng đã nổi giận nhưng lại ửng hồng vì thiếu oxy, con ngươi đen láy long lanh nước làm đôi mắt vốn đã rất quyến rũ càng giống như vừa trải qua một trận tàn phá, khiến người ta —— Hàng yêu sư tiên sinh hít vào một hơi thật sâu, đè nén dục vọng càng lúc càng dâng trào, muốn chà đạp người ấy một lần cho thỏa xuống.
"Em còn nhìn ta bằng ánh mắt ấy nữa," Hình Nghệ bình thản nhìn Lê Hoán, "Có tin ta làm em ngay tại đây không?"
Lê Hoán: "..."
Ừm... Đùa giỡn lưu manh với ngữ điệu nghiêm túc như vậy thật khiến người ta không dám tùy tiện cãi lại.
Cậu luôn cảm thấy con hàng này thật sự làm được điều đó, tuy không hiểu vì sao nhưng lại khá mong đợi...
Lê Hoán: "!!!!"
Lê Hoán sợ giật mình trước suy nghĩ bất chợt nảy ra của mình, cậu cuống cuồng đè huyệt thái dương, đau đầu xoa nó, cam chịu chọn cách nhượng bộ: "Bỏ đi, chuyện ở phố đi bộ hôm qua ầm ĩ khá lớn, Long uy chấn động của Thanh Long sẽ ảnh hưởng đến tiểu yêu ở gần đó, con chuột yêu không rõ chân tướng chắc hẳn cũng sẽ bị dọa phát sợ, vả lại đến giờ gã vẫn chưa chủ động liên lạc với chúng ta, nói thật tôi khá không yên lòng về gã."
"Muốn đi xem thế nào?" Hình Nghệ hỏi.
Lê Hoán "Ừ", nói tiếp: "Diêm tiên sinh dặn ba ngày sau phải đi với gã, truyền lời một tiếng sẽ bảo đảm hơn."
Xác định xong mục đích, cả hai không dây dưa ở hiệu cầm đồ Vạn Khánh này nữa, họ đi về phía tàu điện ngầm nằm cạnh ngõ Nam La Cổ.
Phía dưới của Lê Hoán vẫn chưa xìu xuống, cộm lên trong quần lót, cộng thêm ma sát khi bước đi, quả thật muốn phê bao nhiêu thì phê bấy nhiêu. Vì vậy khi đến ga tàu điện, cậu ngập ngừng thỏ thẻ bảo Hình Nghệ đợi một lát rồi vội vã bước vào nhà vệ sinh.
Hàng yêu sư tiên sinh đứng ở cổng mất mấy giây mới vỡ lẽ đối phương muốn làm gì, anh không chút do dự đi vào theo.
Vừa khéo ngay dịp nghỉ Tết, thời gian cũng còn sớm nên trong ga tàu trừ hai người họ ra thì không còn hành khách nào khác.
Hình Nghệ vào xong trực tiếp khóa chốt cửa lại, Lê Hoán mới vào buồng ngăn, nghe thấy ngoài đó vang lên âm thanh kỳ lạ thì ngó đầu ra nhìn, hoài nghi hỏi: "Sao anh cũng vào?"
Hình Nghệ sải bước đi đến mở cửa buồng ngăn, nói không thay đổi nét mặt: "Giúp em."
Lê Hoán: "..."
Mạch não không theo kịp suy nghĩ của đối phương, tiểu thiếu gia muốn phát điên, vừa cố tống khứ suy nghĩ khiến người nổ tung vừa hỏi: "Anh đừng quậy nữa. Việc này mà còn cần giúp? Anh mau ra ngoài chờ để tôi yên lặng tuốt ra được không?"
Hình Nghệ không phí lời với cậu, anh nhấc tay ngưng tụ hai sợi dây dẫn trói chặt cậu lại, sau đó ôm lấy cậu từ phía sau, một tay vòng bên hông một tay lần xuống kéo khóa kéo, nhẹ nhàng nắm lấy vị trí run run nóng hầm hập.
"Thả lỏng đi," anh thấp giọng nhắc, "Em căng thẳng quá."
Lê Hoán đỏ bừng má, thật sự giận dữ và xấu hổ muốn chết, cậu có thể cảm nhận lòng bàn tay đối phương ấm áp trùm lên mình, cảm nhận lớp chai sần ở ngón tay vuốt ve đường kinh lạc. Khoái cảm mãnh liệt dâng lên từ dưới bụng, hai chân nhũn ra gần như không chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể, nhưng lại được người ấy ôm siết giam cầm vào vòm ngực vững chãi.
"Ưm —— A..."
Lê Hoán không chịu được rên nức nở, song thấy quá xấu hổ nên mím chặt môi, chỉ phát ra giọng mũi nghèn nghẹt không rõ nghĩa. Hình Nghệ nhìn dáng vẻ khổ sở nhẫn nhịn của người nào đó, anh bất giác cúi đầu hôn lên thái dương mướt mồ hôi của cậu.
"Em có thể phóng túng hơn," giọng nói kìm nén trầm ấm của người đàn ông như đang bỏ bùa mê, "Nơi này chỉ có chúng ta."
Lê Hoán thở gấp, nhắm mắt lại càng lúc càng khó kìm chế: "Tại sao anh lại muốn làm thế này? Rốt cuộc... giữa chúng ta là gì?"
"Ta nghĩ là ta nhìn trúng em," Hình Nghệ thản nhiên nói, "Lý do này thế nào?"
Lê Hoán nghe vậy thì mở to hai mắt: "Anh nghiêm túc à?"
"Từ xưa đến nay không phải không có án lệ hàng yêu sinh nảy sinh tình cảm với yêu, nhưng nó thường bị Hiệp hội truyền đạt dưới dạng tài liệu giảng dạy tiêu cực, mục đích lấy đó làm gương." Hình Nghệ nói, "Vậy nên khi nảy sinh ý niệm ấy ta cũng từng đắn đo, nhưng tính đến hiện tại thì đã suy ngẫm về nó rất lâu, ta chắc chắn ta cực kỳ nghiêm túc."
Đây là đang thổ lộ sao?
Lê Hoán hò hét tứ tung trong đầu như bị một vạn tảng núi "to tổ chảng" hỗn loạn giẫm lên.
"Bắt đầu từ khi nào?"
Hình Nghệ nghĩ ngợi rồi nghiêm túc trả lời: "Bắt đầu từ khi ta hôn em ôm em không còn đơn thuần là để hút máu, em ngồi trên người ta đáng lẽ phải cảm nhận được chứ."
Lê Hoán biết hai chữ "cảm nhận" đang ám chỉ cái gì, trong phút chốc tim đập rộn ràng vì căng thẳng.
Hình Nghệ tiếp lời, "Ta có phản ứng với em, muốn em thế nên không chịu đựng nổi dù chỉ một chút cám dỗ của em. Tối ngày hôm ấy em mang bình rượu đến chủ động cắn rách môi quyến rũ ta ——" Anh cúi đầu ngậm vành tai đỏ ửng của người nào đó rồi cắn khẽ để trừng phạt, "Lúc ấy ta đã nghĩ, tên yêu này đúng là quá phóng túng, lại dám tùy tiện quyến rũ hàng yêu sư, chẳng lẽ trước kia hàng yêu sư bị giam cầm ở đây đều được đối xử thế này? Ta càng nghĩ như thế thì càng hận không thể đè em xuống làm em."
"Thật sự không phải," Lê Hoán hạnh phúc sắp nổ tung rồi, cậu thoải mái run giọng phân trần, "Không phải tất cả hàng yêu sư đều giống anh, đẹp trai, dáng chuẩn, cái ấy ấy còn lớn ~ Á đau quá đau quá!" Người nào đó bị bóp đến ứa nước mắt, cậu yếu ớt xin tha, "Tôi sai rồi tôi sai rồi... Nhẹ tay chút, sắp bắn."
Hàng yêu sư tiên sinh bị lời nhận sai không chân thành tí nào lấy lòng, trong con ngươi lạnh lẽo nhiễm ý cười: "Tối qua em hỏi ta nếu có thể thì muốn hóa yêu hay hóa người? Ta trả lời hóa yêu mà em không vui, sao em không nói ta biết đến tột cùng em muốn ta hóa yêu hay hóa người?"
Lê Hoán nhỏ giọng trả lời: "Dương thọ phàm nhân có hạn, tôi ao ước sự bất tử ngàn năm của yêu, tất nhiên là muốn làm một đôi yêu thú thật lâu dài, vĩnh viễn không bị chia cách với người tôi yêu rồi."
Hình Nghệ nghe cậu đáp thì mỉm cười: "Vậy được, ta sẽ làm yêu làm ma vì em, chúng ta làm một đôi yêu thú thật lâu dài, vĩnh viễn không bị chia cách."