MƯỜI HAI GIỜ ĐÊM ĐÃ ĐIỂM
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ, HE.
Chương 37: Cuộc trò chuyện thẳng thắn.
"Thầy, thầy thật sự lo xa rồi." Bị ảnh hưởng, giọng của Lê Hoán cũng run run.
Cậu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Thích Cảnh Du, đôi con ngươi đen tuyền ngưng tụ hơi nước như viên ngọc óng ánh nhất, chúng mơ hồ chứa ý cười pha chút chua chát nhưng vẫn dịu ngoan, cậu nói: "Một ngày là thầy, cả đời là cha, cái mạng này là ngài cho, đồ nhi vĩnh viễn ghi nhớ công ơn dưỡng dục của ngài, vĩnh viễn không bao giờ phản bội ngài."
Thích Cảnh Du chau mày, gương mặt anh tuấn vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Song ẩn sâu dưới lớp da, trái tim vắng lặng bấy lâu của Cửu Vĩ Yêu Hồ lần đầu tiên từ lúc sinh ra tới nay cảm nhận được cái gọi là "khó mà cắt đứt".
Y chợt buồn cười —— Y là yêu đã sống mấy ngàn năm, bị đày ải thời gian từ thuở nào, sớm nhìn thấu biến hóa trên cõi đời này. Y những tưởng nỗi cô độc trong năm tháng đằng đẵng có thể dựng nên một bức tường thành vây kín tất cả những chuyện xưa từng rung động phàm tâm trong đó.
Từ tiểu linh hồ hồn nhiên ngây thơ dưới núi Thanh Khâu đến sau này làm yêu thú Cửu Vĩ khát máu thành tính, gây hại một cõi, lại đến ông chủ trà thất hiện đã về ở ẩn trên nhân thế... Trải qua càng nhiều, tâm Thích Cảnh Du càng lạnh, càng sẽ không lung lay vì bất kỳ việc gì, nhưng mãi đến tận một đêm trước, khi nhận ra yêu hồn chiếm cứ thân xác hàng yêu sư là Thanh Long Trọng Diệp, có liên quan đến an nguy của cậu học trò thân yêu thì y mới bàng hoàng phát hiện bản thân vẫn chưa triệt để máu lạnh đến cùng.
Thích Cảnh Du thầm thở dài thườn thượt, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đệm sofa, nói với Lê Hoán: "Đến chỗ thầy, đừng quỳ nữa, con không làm gì sai."
Lê Hoán đứng dậy ngồi xuống sát bên cạnh theo lời thầy, Thích Cảnh Du xoa đầu cậu xong kéo vào lòng giống như khi cậu còn là bé Lê Hoán, bổ sung: "Sau này dù có làm sai chuyện gì thì thầy cũng sẽ không phạt nữa, người đời thường nói đệ tử cuối cùng sẽ được cưng nhất, con là tiểu đồ đệ của thầy, sau này thầy phải cưng chiều con."
Lê Hoán ôm eo Thích Cảnh Du, nghiêng đầu tựa vào ngực người đàn ông, cậu khẽ siết vòng tay, cảm thấy cơ thể thầy thật sự mỏng manh, gầy đến mức làm người đau lòng. Lê Hoán nhắm mắt lại, dằn nén cảm xúc chua xót, nhỏ giọng nói: "Trong lòng đồ nhi, trên thế gian này không có ai quan trọng sánh bằng thầy."
Cảnh Du nghe vậy tức thời mỉm cười, cưng chiều nhéo nhéo sống mũi Lê Hoán: "Nhóc ngốc, đợi con có đối tượng thương yêu, bất luận hắn là người là yêu hay là ma thì con cũng sẽ đặt hắn ở vị trí quan trọng nhất, nhất định vị trí đó sẽ còn quan trọng hơn cả thầy."
"Thầy nói phải," Lê Hoán nói, "Đồ nhi có thể chết vì người thương, song trước khi đồ nhi chết chắc chắn phải đảm bảo thầy vẫn còn sống."
Khoảnh khắc đấy trong tâm Thích Cảnh Du lẫn lộn cảm xúc.
Sự trầm lặng tựa như một giọt mực nhỏ xuống làn nước trong, dần dần khuếch tán, nhuộm đẫm khiến mọi thứ trở nên nặng nề hơn.
Cuối cùng, Cửu Vĩ Yêu Hồ nâng cánh tay lên tắt đi ánh đuốc còn lập lòe trong phòng.
Trong phút chốc rơi vào bóng tối, Lê Hoán chừng như nghe thấy nhịp tim đập hỗn loạn lọt vào tai mình, có chất lỏng ấm nóng rơi xuống trán, chảy dọc giữa lông mày.
"Thầy?"
Cậu bất giác muốn ngẩng đầu thì bị đối phương ôm siết vào lòng.
"Suỵt, đừng nói gì cả, chỉ một lúc..." Giọng Thích Cảnh Du vang lên trong bóng tối, "Đôi lúc thầy cũng muốn được một lần làm phàm nhân có thất tình lục dục, song bước ra cánh cửa này, yêu hồ vẫn là yêu hồ, ngươi đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn thì phải gánh chịu rất nhiều trách nhiệm, thế nên ngươi không có tư cách phô bày sự yếu đuối trước người cần được ngươi bảo vệ."
"Tiểu Hoán, giả như theo thời gian, con thu phục ba hồn Thanh Loan, dục hỏa trùng sinh thành Thanh Loan mới —— Đến lúc ấy, trách nhiệm này cũng sẽ rơi xuống người con."
... (truyenfull là chó ăn cắp)
Ngoài cửa tuyết bay lả tả, trời đất bao phủ một màu xám than hỗn độn.
Lúc đi ra cửa Lê Hoán không khỏi rùng mình, Thích Cảnh Du vén áo khoác lên bọc cậu lại, cả hai bất chấp màn tuyết băng qua sân vườn.
Lagrange đã được A Ly tắm táp sạch sẽ, còn uống không ít trà sâm đại bổ, hiện tại khôi phục tinh khí hóa về hình người, đang choàng chiếc khăn tắm lớn làm ổ trên sofa, nhón bánh ngọt trong khay ăn. A Ly ngồi xổm ở lối đi phía bên kia bàn, đôi mắt xanh lục đảo tới đảo lui theo vỏ bánh xốp giòn trong tay gã, nó thèm thuồng nuốt nước bọt.
Hình Nghệ chắp tay đứng trước cửa chính trà thất, ánh mắt lạnh lẽo mơ màng rơi vào đôi chuông gió màu đen và bạc ở trên, anh nhíu mày đăm chiêu, bước hai bước lại gần đôi chuông để thăm dò. Đến gần, chúng vẫn bất động, Hình Nghệ nghi ngờ trong lòng, chẳng lẽ mình nhận lầm rồi?
Đúng lúc này cửa sau trà thất cọt kẹt mở ra, sau đấy một giọng đàn ông lạnh lùng vang lên, người đó hỏi: "Hình tiên sinh biết vật này?"
Hình Nghệ quan sát đôi chuông gió, không quay đầu thờ ơ nói: "Chuông âm dương, tương truyền là món đồ chơi Diêm Ma La dùng nghiệp hỏa địa ngục tinh luyện sau 500 năm mới có được, không có tác dụng gì lớn, chỉ là có thể dùng để phân biệt người quỷ yêu ma."
Dứt lời, anh vung cánh tay lên, trong tích tắc phóng ra hai sợi dây dẫn, con Hồ linh nào đó đang thè lưỡi với tới chiếc bánh bất thình lình bị hai sợi dây dẫn quấn chặt, nó gào rú, bị nhấc lên không lôi thẳng ra cửa.
Hồ linh vừa đến gần thì chiếc chuông màu đen trong đôi chuông âm dương lập tức lắc lư kêu leng keng.
Trên mặt A Ly in hoa hai chữ "há hốc", nó u oán nuốt ngụm nước bọt, liếm liếm mũi: "Ê! Hình như chúng ta không thân quen gì! Dùng ông đây làm đạo cụ thì phải hỏi ý kiến chủ nhân có đồng ý hay không biết chưa meo?!" Nói xong nó trưng vẻ mặt hết sức mong đợi nhìn Thích Cảnh Du, chín cái đuôi cùng ve vẩy.
"Không sao." Thích Cảnh Du làm như không nhìn thấy, y quấn kín áo khoác, ngồi xuống chiếc sofa dài.
A Ly: "..."
Trái tim yếu ớt thủy tinh của cáo mập nhất thời vỡ tan tành.
Hình Nghệ thả con mập ú mềm mềm nguyên xi về lại lối đi, thu hồi dây dẫn, xoay người nhìn Thích Cảnh Du: "Cửu Vĩ tiếng tăm lừng lẫy ngưỡng mộ đã lâu."
"Không dám," Thích Cảnh Du nói, "Tối qua ngươi cứu tiểu Hoán, ân tình này cứ tính cho ta."
"Cứu?" Hình Nghệ bình thản quan sát người đàn ông cúi đầu uống trà trên sofa, hơi nhăn mày, "Ta nghĩ nước đi đó vốn dĩ nằm trong tính toán của ngươi chứ."
Thích Cảnh Du nghe vậy thì khựng tay lại, y cụp mắt nhìn chằm chằm chiếc lá nổi lềnh bềnh xoay vần trong chén trà, cả nửa ngày sau mới nói nhỏ: "Quả nhiên Hình tiên sinh nhìn thấu đáo, chẳng trách Ma La đánh giá ngươi không thấp, phải biết trước giờ gã ma đấy rất tiếc rẻ lời khen ngợi."
"Không dám nhận." Hình Nghệ đáp lại bằng giọng điệu y hệt.
Lê Hoán đứng bên cạnh vẫn chưa tỉnh lại từ cái rét buốt nhiệt độ thấp, nghe hai vị trước mặt lần đầu tiên gặp gỡ mà đã thăm dò ngươi tới ta đi, hơn nữa không hiểu sao trong lời nói còn ẩn chứa sự mỉa mai, bốc mùi thuốc súng? Thuở nhỏ Lê Hoán đã nghe nói có những tâm nhãn còn tinh quái, kín đáo, vòng vo hơn cả tổ ong vò vẽ, một câu mà không vòng vo 9 vòng 18 lượt thì làm như không thể hiện được bọn họ là tai họa ngàn năm.
Bây giờ còn chưa trải thảm mà đã trực tiếp bắt đầu, tiểu thiếu gia bỗng thấy đau đầu vô cùng, dọc đường đi cậu luôn âm thầm tính toán làm cách nào để thú nhận thẳng với thầy mình đã thoát FA, người yêu chính là hàng yêu sư đứng trước mặt thầy.
"Ngồi đi." Thích Cảnh Du ra hiệu vị trí trống bên cạnh Lagrange với Hình Nghệ, sau đấy vỗ bên cạnh mình, nói với Lê Hoán, "Tiểu Hoán đừng đứng nữa."
Hai người được mời ngồi cực kỳ ăn ý liếc nhìn nhau, Hình Nghệ nhướng mày, Lê Hoán không biến sắc lắc đầu, rồi không cần bất kỳ sự giao lưu nào, cả hai lần lượt ngồi vào chỗ, nhưng có chút thay đổi vị trí.