MƯỜI HAI GIỜ ĐÊM ĐÃ ĐIỂM
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ, HE.
Chương 42: Ký ức về giấc mộng bị phong ấn.
Ý thức dần tỉnh lại, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Lê Hoán cảm thấy như cả thế giới đều đang bốc cháy.
Không khí nóng xâm nhập vào da thịt mang theo nhiệt độ khủng bố có thể sấy khô huyết dịch, mỗi một lần hít thở như thể hoà lẫn với tia lửa, bén cháy khí quản và lá phổi yếu ớt —— Mà trà ngưng hồn lại cô lấp tất cả cảm xúc tiêu cực có khả năng đánh linh hồn trở về, mất đi cảm giác hoảng sợ, Lê Hoán thấy tim mình như bị khoét một phần vô cùng quan trọng, bất kể cơ thể đau đớn bị giày vò cỡ nào thì tim vẫn đập nhẹ nhàng ổn định.
Lê Hoán mở mắt, ánh mắt tan rã dần ngưng tụ, ngọn lửa cháy đỏ rực cả thế giới chiếu hắt vào con ngươi thoáng thất thần của cậu, nó khẽ nhảy múa cùng với ánh nước ứa ra vì bị hơi nóng hun đốt.
"Đây là... tầng mộng cảnh đầu tiên?"
Đầu óc hỗn loạn khôi phục tỉnh táo, cậu nhớ lại lời nhắc nhở trước đó của Diêm Mạc, theo bản năng nhìn ngắm bốn phía.
Tầng mộng cảnh đầu tiên là vào đêm khuya, rặng mây dày đặc che sao lấp trăng, mưa đổ xối xả, trận lửa phừng phực đó không những không bị dập tắt mà còn bùng cháy mãnh liệt hơn.
Ngôi nhà hai tầng ở trước mặt chỉ còn lại giàn khung bị thiêu cháy đỏ rực, nước mưa bốc hơi thành sương nóng, bốn phía không có lấy âm thanh nào thuộc về vật sống, chỉ có âm thanh đổ vỡ phát ra do ngọn lửa liếm nuốt nhà cửa.
Tầng mộng cảnh đầu tiên là của bản thân nguyên chủ, song —— Lê Hoán nhíu mày, cậu chẳng thể nhớ nổi rốt cuộc mình từng có giấc mộng thế này khi nào.
Đúng lúc này, từ phương xa truyền đến tiếng thú rống gầm gừ, uy thế của yêu thú càn quét đến đây.
Lê Hoán nhận ra âm thanh ấy, cậu bất ngờ xoay người nhìn về phía yêu thú khổng lộ hiện thân từ trong màn đêm.
"Sư huynh?" Lê Hoán vô thức thốt gọi.
Yêu thú Huyền Li không đoái hoài, khí lạnh tỏa ra từ lớp vảy màu xanh lam, nó giẫm tứ chi, phút chốc phun ra đóa Băng Diễm âm lãnh tột cùng về phía căn nhà.
Băng Diễm gặp ngọn nghiệp hỏa vẫn phừng phực, "xèo" một tiếng bốc hơi nước phun đầy trời.
Lê Hoán bất ngờ không kịp đề phòng bị sóng khí hất tung, chật vật đập vào sân tường, sau khi lăn xuống đất thì trở mình ho ra búng máu tanh ngọt, cậu hoàn toàn không cảm giác được nỗi đau, chống người dậy lại nhìn yêu thú Huyền Li đang đối đầu với Liệt Diễm.
Ngọn lửa có xu hướng yếu dần sau khi gặp xung kích từ Băng Diễm bỗng cao vút lên mấy trượng, tâm ngọn lửa đổi thành màu xanh lục như yêu hỏa địa ngục trườn lên từ dưới nền đất.
Một luồng khí tức không rõ tỏa ra, đồng tử yêu của Huyền Li nheo lại, nó xoay một vòng trên không đề phòng Liệt Diễm ngày càng quỷ dị. Đột nhiên ngay lúc đó có tiếng chim vang lên, trong ánh lửa nhảy múa trùng điệp xuất hiện tàn ảnh bóng chim. Trên mặt Huyền Li lộ vẻ sợ hãi, nó theo bản năng lùi về sau.
Bóng hình càng lúc càng rõ, toàn thân chim khổng lồ bao phủ ngọn lửa màu xanh mòng két, lông đuôi phấp phới, nó như thức tỉnh từ trong ngọn Liệt Diễm, giang rộng cánh, trong nháy mắt đập cánh bay lên trời. Tiếng kêu sắc bén rung trời, con chim lửa giống như vì tinh tú xẹt qua chân trời, nó xoay người trong màn mưa, móng vuốt sắc nhọn dữ tợn từ trên không giáng xuống Huyền Li dưới mặt đất.
(*) Màu xanh mòng két: Là màu xanh lá cây ánh xanh lam, với sắc lục nhiều hơn xanh lơ, vì thế sẫm hơn. Nó có tên như vậy là do có màu gần với màu lông cánh của mòng két.
Cấp bậc yêu của Huyền Li không sánh bằng, dưới yêu thế nghiền ép của yêu thú cấp cao nó không thể nhúc nhích. Chim lửa ghì lưng Huyền Li rồi hất tung nó, vuốt chim móc thẳng vào cốt nhục, khi huyết nhục bắn tóe thì nó ngẩng cái cổ dài của mình lên trời rít một tiếng mang mười phần uy hiếp, cái mõm sắc bén lóe hàn quang mổ xuống mắt trái của Huyền Li.
Trong thoáng chốc tim Lê Hoán nhảy vọt lên cuống họng, cậu không kìm được hô to: "Sư huynh cẩn thận!"
Nháy mắt, một luồng yêu lực khác mang theo kình phong ùn ùn kéo đến từ phía sau, Dương Viêm cũng phóng đến theo. Chim lửa bị thiêu đốt đau đớn rít gầm, buộc phải dừng tấn công, nó ngẩng đầu nhìn vị khách không mời mà can thiệp vào chiến cuộc.
Yêu khí quen thuộc kéo tới ngay sau đó, chấn động đến nỗi đuôi tóc lất phất, Lê Hoán mất đi năm giác quan, cậu chỉ thấy tim mình đập nhanh hơn.
Một móng vuốt khổng lồ hạ xuống bên cạnh, tro bụi bay tán loạn, Lê Hoán run rẩy vươn tay mò mẫ,, gọi khẽ: "Thầy..." Tay cậu chọc xuyên qua thực thể Cửu Vĩ Yêu Hồ, chỉ nắm được thứ hư vô, Lê Hoán cụp mắt, khóe môi bất giác nhếch lên nụ cười cam chịu, thở dài nói, "Quả nhiên là mộng..."
Sau một khắc mặt đất rung chuyển, Cửu Vĩ Yêu Hồ há lớn miệng cắn xé cổ chim lửa, chim lửa cắm vuốt vào sống lưng nó xé ra tảng da thịt, hai con yêu quấn lấy nhau chiến đấu kinh thiên động địa, máu yêu đỏ tươi rỉ xuống từ trên trời, pha trộn với nước mưa đọng nhuộm đỏ mặt đất dưới chân Lê Hoán.
"Trì Tu!" Cửu Vĩ Yêu Hồ ngoái đầu rống với Huyền Li, "Đi cứu đứa nhỏ kia!"
Nhận được mệnh lệnh, Huyền Li bị trọng thương vật lộn đứng dậy, lắc mình hóa về hình người. Thẩm Trì Tu ấn chặt bả vai đầm đìa máu tươi, không chút chậm trễ xông vào biển lửa.
"Đứa nhỏ..."
Lê Hoán bừng tỉnh nhận thức được gì đó, lúc này muốn đuổi theo.
Đúng lúc này một bóng thú trắng toát lướt đến, đứng ngang người miễn cưỡng ngăn cản đường.
Toàn bộ thứ trong mộng cảnh chỉ hình ảnh ảo tưởng, theo lý thuyết không có người nào có thể nhận ra sự tồn tại của cậu mới phải, Lê Hoán khiếp sợ đồng thời rút Đường đao, xoay cổ tay làm ra động tác vung chém, nhưng sau khi nhìn rõ bóng thú thì chợt khựng lại.
"A Ly?"
Đó là Cửu Vĩ Yêu Hồ toàn thân tỏa ra sắc xanh nhạt, nó lẳng lặng nhìn vào mắt Lê Hoán, đồng tử xanh ngọc bích dọc hẹp hơi nhíu lại, Lê Hoán nhận ra có gì đó không đúng, còn chưa mở miệng thì thấy con hồ ly há miệng ra, nói bằng giọng của Thích Cảnh Du: "Ta là phần phân hồn thứ ba của Cửu Vĩ trú ngụ trong cơ thể cậu."
"Thầy..." Lê Hoán rảo bước đến bên hồ ly, vẫn còn sợ hãi nhìn hai vị yêu thú Thượng Cổ đang chém giết kinh hoàng ở không xa, "Giấc mộng này lẽ nào là?"
Phân hồn của Cửu Vĩ nhìn theo ánh mắt cậu, mắt hồ xanh biếc thoáng chút lạnh lùng hờ hững, nó mở miệng: "Đúng như cậu nghĩ, đây không thể xem là mộng mà là một đoạn ký ức 17 năm trước bị chủ nhân phong ấn trong giấc mộng của cậu."
Lê Hoán thở hắt ra, hỏi: "Đứa nhỏ sư huynh cứu là ta?"
"Ừ." Phân hồn Cửu Vĩ nói, "Những tổn thương trong mộng này đều là thật, dù hiện tại cậu có Phượng hồn thì với thân xác nhân loại phàm thai vẫn sẽ bị lửa yêu của Thanh Loan đốt bị thương, cậu đi đến đó chỉ có tăng thêm tổn thương vô nghĩa thôi, thực tế không có lợi cho thân thể."
Lê Hoán mím môi: "Ngày đó xảy ra chuyện gì?"
"Giống như cậu đang nhìn thấy, trẻ sơ sinh nhân loại không thể trấn áp Phượng hồn ngày một trưởng thành, Phượng hồn đánh bại kí chủ, mất khống chế thoát khỏi thân xác đứa nhỏ giết tất cả mọi người nơi này."
"Ngài nói... tất cả?"
"Phải," phân hồn Cửu Vĩ nghiêng đầu nhìn cậu, "Kể cả cậu."
Lê Hoán khiếp đảm, cậu chợt hiểu ra nguyên nhân thầy phong ấn đoạn ký ức này.
Phân hồn Cửu Vĩ dịu dàng liếm mu bàn tay cậu, tiếp tục nói: "Vào thời điểm cậu còn chưa tròn 1 tuổi từng bị giết chết một lần bởi yêu hồn trong cơ thể, chủ nhân bảo Trì Tu cứu xác cậu, lần nữa đưa Phượng hồn bị chế ngự vào trong cơ thể cậu, mượn năng lực đặc thù bất tử của tộc Phượng nên cậu mới có thể phục sinh."
Nói đến đây nó tạm ngừng, lưỡng lự mãi mới nhẹ giọng bổ sung: "Ta nghĩ chủ nhân không còn muốn giấu cậu nữa, khi ấy lựa chọn để cậu phục sinh không phải xuất phát từ sự không nỡ lòng, mà là nếu không có lọ chứa kí sinh, Phượng hồn mất khống chế sau khi tiêu hao hết tinh lực sẽ tự đi tìm kí chủ đời tiếp theo, đến lúc đó muốn tìm ra nó không biết sẽ phải trải qua bao nhiêu cái trăm năm nữa."
Lê Hoán nhếch môi, cười cứng đờ: "Vì thế để đề phòng Phượng hồn mất khống chế lần nữa, thầy lại dùng ta làm lọ chứa rồi đưa một phần hồn của mình nhằm trấn áp Phượng hồn trưởng thành, để nó duy trì hình thái chim non mãi?"
"Điều này quả thật là chủ nhân có lỗi với cậu." Phân hồn Cửu Vĩ thừa nhận.
"Đừng nói vậy." Lê Hoán cười có phần tự mỉa, "Lúc còn nhỏ đã chết và biến thành bán yêu sống tạm bợ, nếu có thể chọn lựa, ta cũng thấy sống sẽ tốt hơn."
Phân hồn Cửu Vĩ nói: "Chủ nhân đồng ý cho Ma La đưa cậu vào mộng có lẽ nhằm để cậu tự hiểu chuyện xảy ra năm đó, dù