Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đậu ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 05: Quán trà Bỉ Ngạn.
Rạng sáng 5 giờ, Bắc Kinh, Thập Sát Hải.
Đây là khu bảo tồn di sản văn hóa nổi tiếng ở thành phố, tuy nhiên do sự xâm chiếm nghiêm trọng của những sự vật đến từ bên ngoài trong những năm gần đây nên những con hẻm nổi tiếng ở Thập Sát Hải đã bị gà rán Hàn Quốc, Takoyaki và kem sữa chua chiếm cứ, từ trên xuống dưới căn bản không thấy được mấy quán ăn vặt địa phương chứ đừng nói đến văn hóa hương vị Bắc Kinh.
(*) Takoyaki: Là một loại bánh nướng ăn nhẹ có hình cầu làm bằng bột mì với nhân bạch tuộc, nướng trong chảo takoyakiki.
(*) Kem sữa chua (Frozen Yogurt):
Tại trung tâm khu vực Thập Sát Hải có một nhóm nhân công đang đào bới hồ, dọc theo bờ hồ là các quán bar hộp đêm tràn ngập không khí hoài cựu những năm 80.
Cửa ải cuối năm sắp đến, người ở thủ đô phân tán gần hết rồi, con đường náo nhiệt thâu đêm suốt sáng với các quán bar khi trước đã trở nên quạnh quẽ, trừ một hai gia đình còn mở cửa buôn bán thì đa số đều đã treo thông báo tạm nghỉ.
Từ phố bar tùy tiện đi đến một giao lộ xa xăm nào đó thì ở đó mới thật sự là ngõ hẻm xưa cũ của Bắc Kinh, không có nhiều sự sửa chữa, không phồn hoa, sân tường thấp và phòng cũ toát ra cảm giác lạnh tanh tan hoang.
Trận tuyết vừa ngừng, trong hẻm nhỏ trải một lớp tuyết đọng dày đặc, từng chồng đồ cũ chất đống che lấp góc tường, vì không bị người đi đường giẫm đạp nên trông có vẻ sạch sẽ hơn không ít.
Ở sâu trong hẻm còn cửa tiệm bán đồ ăn vặt đã đóng cửa sổ, chỉ mở sáng bóng đèn sợi đốt trước hiên nhà. Bên trái là một khoảng sân hổ lốn rộng rãi được chủ nhân xây lại thành từng căn nhà mái bằng để cho những người làm công ăn lương ở nơi tấc đất tấc vàng này nhưng lại không có nhiều tiền thuê.
Bên phải cách cửa tiệm hai, ba mét có một cánh cửa nhìn không ra làm bằng gỗ gì, phía trên dầm cửa, dưới mái hiên cong treo một tấm biển, bên trên khắc hai chữ 'Bỉ Ngạn' bằng sơn mạ vàng âm u, là quán trà.
Thời đại này không nhiều người tình nguyện uống trà tu thân dưỡng tính, chứ nói chi là quán trà Bỉ Ngạn đây nằm ở vị trí xấu, căn bản sẽ không có khách du lịch lang thang đến xó xỉnh này. Vì thế trong một năm, quá nửa thời gian quán trà nằm trong trạng thái vắng tanh lạnh lẽo không người ghé đến.
Cũng chính bởi nguyên nhân này mà thậm chí người phụ nữ trung niên của cửa tiệm bán đồ ăn vặt ở sát vách chưa từng nhìn thấy quán trà sau cánh cửa trông như thế nào, chỉ biết chủ là một cậu thanh niên tính tình nho nhã, rất ít khi ra ngoài, thỉnh thoảng sẽ qua tiệm của bà đổi mấy hủ sữa chua, luôn dẫn theo một con chó Nhật đuôi cuộn dáo dác phía sau.
(*) Chó Nhật đuôi cuộn: Chó Spitz Nhật là một giống chó cảnh có nguồn gốc từ Nhật Bản. Lông trắng như tuyết, được điểm xuyển bởi ba chấm đen do mắt và mũi tạo ra, làm cho chúng có nét mặt như lúc nào cũng tươi cười.
Bấy giờ, trong quán trà Bỉ Ngạn mở đèn lờ mờ, máy điều hòa dáng đứng thổi ra không khí ấm áp, một con ly miêu tam hoa nằm trên đệm ngủ gà ngủ gật, phát ra tiếng hô hấp khò khè.
Một tiếng cách nhỏ vang lên, ấm điện trên bàn ngừng đun nóng, người thanh niên ngồi chợp mắt trên ghế sofa cũng mở mắt theo.
Căn phòng này ít nhất cũng gần 30 độ, Thích Cảnh Du mặc sơ mi trắng và quần tây màu xám bạc, còn sợ lạnh mà khoác thêm chiếc áo choàng dày nặng lông cáo, làn da của y trắng bệch, giữa hai lông mày có âm khí bệnh trạng, thân hình thì cực kỳ gầy gò, dựa lưng vào sofa tạo cảm giác biếng nhác yếu ớt như không có xương.
Thích Cảnh Du nhìn đồng hồ treo tường, cầm ấm nước rót chút nước vào trong chén trà ở trước mặt mình.
Thấy có động tĩnh, ly miêu đứng dậy rũ lông, tản bước lại nằm bên cạnh chủ nhân, gọi meo một tiếng.
Thích Cảnh Du nâng chén trà lên thổi những lá trà trôi nổi, cúi đầu uống một ngụm trà nóng hổi, nói: "Hoặc là cút, hoặc là ra mở cửa."
Ly miêu nhảy xuống sofa theo lời y, đi vòng qua cái bàn ở đại sảnh rồi ra đến cửa, nó vừa đến gần thì chuông đồng màu đen treo ở phía trên cửa nhà bắt đầu kêu leng keng leng keng, còn chuông màu bạc bên cạnh lại không có động tĩnh.
Đây là đôi chuông đồng âm dương, một bên đen một bên bạc, yêu đến thì chuông đen kêu còn người đến chuông bạc kêu, treo ở cửa của đại sảnh là để nhắc nhở đến trước cửa thuộc loại nào.
Ly miêu ngừng chân nhìn chuông đồng một hồi rồi vươn móng vuốt lên vặn mở cửa ra khe hở, uốn người đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, ở đầu ngõ hiện ra hai bóng một người một thú, Hồ linh đi sau Lê Hoán, vừa rảo bước vừa dùng đuôi quét vết chân của hai người.
Bỗng đèn sợi đốt đang sáng ở ngoài cửa tiệm bán đồ ăn vặt ầm một tiếng nổ tung tóe, ánh sáng duy nhất trong đường hẻm biến mất. Lê Hoán quay đầu nhìn Hồ linh, nó đứng sau chột dạ nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Ông ấy biết chúng ta quay về..."
"Hình như còn rất giận?" Lê Hoán đoán.
Hồ linh bi tráng gật đầu, "Ta bị ngươi hại thảm rồi!"
Hai người vào cửa, băng qua sân trước, Lê Hoán giẫm lên bậc thềm thì nhìn thấy một con ly miêu ngoan ngoãn ngồi xổm rửa mặt bằng chân ở cạnh cánh cửa nhà để mở.
"Đây là?" Cậu vừa ngoái đầu lại thì phát hiện Hồ linh cũng dùng tư thế tương tự gẩy cái mặt nhọn của mình, như khiêu khích tức tối nhìn ly miêu.
Lê Hoán: "..."
"Chính là nó!" Hồ linh nghiến răng: "Mỗi ngày nó đều tạo cảm giác tồn tại trước mặt chủ nhân, động một chút là vẫy đuôi cầu ôm, đuổi cũng không đi! Đúng là không biết xấu hổ!"
Ly miêu: "Meo ~"
Hồ linh tức khắc xù lông, nổi điên nói: "Ngươi xem ngươi xem!"
Lê Hoán đỡ trán, quyết định không quan tâm đến hai con yêu nhàn rỗi đau "bi" đi so bì nhau rửa mặt. Cậu băng qua hai con yêu nhìn nhau tóe lửa, đi vào trong quán trà.
Trên đầu cửa phòng, đôi chuông âm dương một đen một bạc dường như bất động.
Lê Hoán rón rén đóng cửa, còn chưa kịp xoay người thì cậu nghe thấy giọng của người đàn ông vang lên trong bóng tối ——
Thích Cảnh Du lên tiếng: "Tiểu Hoán, con đến đây."
Lê Hoán liên tục nhớ lại biểu hiện của mình ở lần này. Ngoại trừ nhiệm vụ có xuất hiện vấn đề thì hình như không có sơ suất nào quá lớn thì phải, vả lại còn tự tay giết chết một con ấu trùng quái vật, thành tích không tính là tệ...
Dù nghĩ thế nhưng cậu vẫn hơi chột dạ, lề mề bước đến sofa nằm tận trong cùng của quán trà, Lê Hoán đến châm đầy trà vào chén, đồng thời chuyển mắt quan sát nét mặt của người đàn ông, dè dặt mở miệng, "Thầy, muộn thế này còn chưa nghỉ à?"
Thích Cảnh Du ừ một tiếng, nói: "Con chưa về, ta không