Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đậu ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 07: Da người dưới đáy vali.
Trước mắt thời gian vẫn còn sớm, thành phố Bắc Kinh lại không đông người, vì thế tuy từ Thập Sát Hải đến ga Bắc Kinh Nam đi ngang qua trung tâm thành phố nhưng không bị tắc đường.
Land Rover xếp thành hàng trước lối vào bãi đậu xe, chỉ chốc sau, Lê Hoán chạy đến chỗ gác lấy thẻ gửi xe, tìm vị trí trống đậu xong xuôi thì xuống xe kéo mở cửa xe cho Thích Cảnh Du.
"Ngoài đây lạnh," Lê Hoán lo âu nhìn Cảnh Du, hỏi dò: "Sắc mặt của thầy không tốt lắm, có cần mặc thêm quần áo khác không?"
"Đừng lo, thầy không sao," Thích Cảnh Du vén ống tay áo xem giờ, nói: "Không đầy 10 phút là tàu lửa đến trạm, chúng ta vào trước xem tình hình thế nào."
Hồ linh xáp lại gần, "Meo, vâng ạ ~"
Lê Hoán co rút khóe miệng, vội vàng nhìn ra xung quanh xác nhận không ai chú ý mới xách gáy của con hàng này lên, cảnh cáo: "Ngươi đừng được voi đòi tiên, nhiều người ở đây mắt mũi tạp nham, ta không hi vọng ngày mai tiêu đề trên weibo là #Tại ga Bắc Kinh Nam kinh hoàng xuất hiện một con chó Nhật đuôi cuộn nói tiếng người#, hiểu chứ?"
Hồ linh vô tội chớp chớp mắt, "Gâu!"
"Không thể dẫn theo vật nuôi, ngươi tự nghĩ cách trà trộn vào đi," Lê Hoán thả Hồ linh xuống đất, "Trong đó có nhiều camera, cẩn thận một chút, yêu pháp không lừa được thiết bị điện tử, đừng để quay lại hình ảnh gì, cũng đừng gây ra bất kỳ báo động ——"
Hồ linh phấn khởi gật đầu, tâm nói cuối cùng tên khốn này cũng biết quan tâm đến mình, chỉ tiếc còn chưa nghĩ xong trong đầu thì thấy tên nào đó tạm ngừng rồi như cười như không bổ sung: "Nghe nói chó hoang bị bắt sẽ đối mặt với an tử động vật phải không?"
Hồ linh: "..."
"Ngươi không tổn thương ta thì sẽ chết ư?!" Hồ linh tức đến xù lông mà không dám làm càn trước mặt chủ nhân của mình nên nói xong thì lập tức cong đuôi tiến vào sát gầm xe, không còn bóng dáng.
Giỡn với con hàng xong, tâm trạng của Lê Hoán không tệ, cậu cười cong mắt, quay đầu nói với Thích Cảnh Du: "Thầy, chúng ta cũng đi thôi."
Thích Cảnh Du bước đến, tự nhiên dắt tay Lê Hoán.
Lê Hoán ngẩn người, cũng không từ chối, chỉ cười chọc: "Thầy, con không còn nhỏ, sao thầy cứ xem con là con nít vậy?"
Thích Cảnh Du có chuyện trong lòng nên nhất thời không phản ứng lại, đến tận khi Lê Hoán lắc tay hai người đang nắm nhau ra hiệu thì y mới chợt bừng tỉnh, không khỏi bật cười, "Quen thôi, với lại so với thầy thì con vẫn sống chưa đến 20 năm, trong mắt ta con mãi mãi cũng chỉ là đứa nhỏ."
"Thầy, thầy đang ỷ vào ưu thế của chủng tộc để cậy mình nhiều tuổi đó nha ~"
"Tiểu Hoán, con nói thầy gì thế?"
"À... Không không, ngoài đây lạnh, mau vào thôi..."
Thích Cảnh Du cười không nói, cưng chiều xoa đầu Lê Hoán. Lê Hoán cảm thấy sau khi thầy ra ngoài thì hình có chỗ nào đó sai sai, nhưng không nói ra được cụ thể là chỗ nào. Về sau cả hai không nói chuyện suốt đường đi, sóng vai nhau bước vào sảnh đợi tàu.
(1 giây chèn link: https://www.wattpad.com/818645104)
Lúc này đoàn tàu buổi đêm lục tục đến trạm, hành khách kéo vali lui đến, trong đó còn có những con yêu riêng biệt trà trộn vào để về ăn Tết.
Từ Thượng Cổ đến nay, những con thú có trí tuệ phải trải qua năm tháng tu luyện đằng đẵng mới có thể hóa thành hình người, nhưng đến ngày hôm nay, số yêu tồn tại trên cõi đời còn chưa bằng một phần vạn số lượng loài người, yêu thú cấp bậc cao càng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đại đa số yêu thú đều am hiểu phép tắc sinh tồn trên đời, vì thế lùi một bước để tính đến bước khác, chúng nó kiểm soát nghiêm ngặt sự thèm thuồng tham lam với máu thịt con người của mình, nỗ lực tìm kiếm vật thay thế, mưu sinh bằng phương thức ôn hòa, nhưng dẫu vậy thì yêu vẫn sống gian khổ dưới sự truy lùng săn bắt của hàng yêu sư.
Lê Hoán nhìn theo con chuột tinh mập mạp với vành mắt đen thâm, đối phương đang gọi điện thoại báo tin mình vẫn bình an với người nhà. Hai người chạm mắt, tuy chuột tinh không nhìn ra Lê Hoán là đồng loại nhưng vẫn hữu hảo khẽ mỉm cười với cậu.
Lê Hoán thở dài thườn thượt, thu hồi tầm mắt, bấy giờ mới để ý đến vẻ mặt của Thích Cảnh Du khá nghiêm túc, cậu vội hỏi: "Thầy, có chuyện gì hả?"
Thích Cảnh Du khẽ nhíu mi tâm, quan sát lối đi của trạm, "Tiểu Hoán, con không thấy bình yên quá à?"
Hơn 7 giờ, đoàn tàu D số 322 vào trạm, Lê Hoán nhìn dòng người theo thầy, nhanh chóng suy nghĩ ý nghĩa của câu 'bình yên quá'.
Thích Cảnh Du thấy cậu không hiểu thì giải thích: "Tối hôm qua ta liên hệ với người phụ trách bên Thượng Hải nên biết đại khái tập tính của mục tiêu, loại yêu đó thích ăn não người hơn nữa còn ăn nhiều lần, tối qua con ở trên xe có nhận ra được chúng đang đi săn không?"
Lê Hoán đăm chiêu gật đầu, trả lời: "Con ngửi thấy mùi máu tanh là lạ, có lẽ trước khi con và con quái vật đực đánh nhau thì trong buồng xe đã có vài nạn nhân."
"Có người bị hại mà đoàn tàu vẫn bình an đến nơi, không có cảnh sát can dự chứng tỏ căn bản phía trạm xe không nhận được thông báo có hành khách thương vong hoặc mất tích," Thích Cảnh Du cười lạnh, "Nghĩa là những thi thể bị hút khô não không làm nhân viên chú ý, bọn họ vẫn an toàn xuống xe như bình thường."
Người ra người vào ở lối đi của trạm, âm thanh chuyện trò lẫn kéo vali hành lý vô cùng náo nhiệt, còn Lê Hoán hoàn toàn run rẩy bởi lời nói của Thích Cảnh Du.
Thi thể bị hút khô não xuống xe như những người thường...
Nghĩa là —— trong số những người đang ra vào trạm ở đây có hơn mười xác chết di động đã bị quái vật bắt đêm qua trà trộn vào! Chuyện này thật không bình thường chút nào, những nạn nhân chắc chắn có gì đó cổ quái. Một khi bọn chúng rời khỏi trạm Nam này đi vào trong thành phố, nếu muốn tìm ra tung tích...
Lê Hoán càng lúc càng lạnh lẽo, cậu không dám nghĩ tiếp.
Thích Cảnh Du nhận ra cậu bất an, giơ tay nắm vai đồ đệ, động viên, "Đừng căng thẳng, ở đây không thích hợp động thủ, trước tiên đi theo chúng thôi."
"Nhưng thầy..."
"Suỵt —— đi theo ta." Thích Cảnh Du ra hiệu im lặng, dẫn Lê Hoán rời khỏi lối đi, hai người tách khỏi công nhân viên ở nhà ga, đi men theo đường nối của nhân viên xuống sân ga.
Hành khách đã xuống tàu hỏa D số 322 hết, nhân viên đang đi kiểm tra tình hình trong xe, Lê Hoán dùng huyễn thuật làm mê hoặc cô gái phụ trách mấy toa xe ở phía trước, khiến ý thức của cô bị lẫn lộn cho rằng đoàn tàu vẫn đang chạy nên tạm thời trở về toa xe chuyên dụng nghỉ ngơi.
Trên tay vịn ở chỗ ngồi kia dính vết máu đọng lại, do màu sắc không khác nhau mấy nên rất khó bị phát hiện, cứ thế cách vài vị trí là có. Lê Hoán kiểm