Từ Hạ Nhiên mở mắt tỉnh dậy, cậu sờ tay lên trán, thì ra bản thân vẫn còn sống, cậu ngỡ là mình đã chết rồi.
Cậu được mặc một bộ quần áo khác, bên cạnh là Dương Khải Thiên đang ngồi ngủ bên ghế.
Có lẽ cậu ấy đã chăm sóc cậu suốt đêm, mệt quá nên ngủ quên mất.
Thân dưới vẫn còn đau nhức, có vài vệt máu và tinh dịch loang lổ dưới nền nhà.
Cậu nức nở nghẹn ngào trước thân thể đã tàn như cánh hoa sau cơn bão.
Googl???? ????gay tra????g ~ Т r ù m Т r ???? y ệ ????.v???? ~
Cậu từng nghĩ đến lúc sẽ được gần gũi anh, được anh ấu yếm trong vòng tay ấm áp.
Nhưng nào ngờ, một chút nhẹ nhàng, một chút nương tay cũng không có, giống như bao nhiêu giận dữ anh đều trút lên thân thể cậu.
- Hạ Nhiên, anh tỉnh dậy rồi.
Dương Khải Thiên chạy đến bên Từ Hạ Nhiên, vẻ mặt cậu lo lắng hỏi han.
- Cậu đã nghe những lời Mộc Hoàn nói?
- Em có nghe, nhưng em không tin.
Hạ Nhiên không phải là con người như Cố Mộc Hoàn đã nói.
Từ Hạ Nhiên hỏi:
- Thật sao? Cậu thật sự tin tôi?
- Hạ Nhiên là người tốt, em không nhìn lầm người.
Từ Hạ Nhiên nhào đến ôm chặt Dương Khải Thiên, chỉ có nhóc là người tin tưởng cậu.
- Nếu cả thể giới có quay lưng với anh, vẫn còn có em đây, em sẽ bảo vệ anh...
...
Từ Hạ Nhiên bị thuộc hạ của Cố Mộc Hoàn lôi kéo ra khỏi căn nhà, họ nói là anh muốn cậu làm người giúp việc tại Cố gia.
Dương Khải Thiên muốn giữ cậu lại, nhưng không thể, nếu làm trái lệnh coi như mất mạng.
Trong biệt thự của Cố gia, phòng của cậu là một nhà kho đựng đồ cũ kĩ.
Công việc của cậu là dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị thức ăn và chăm sóc khu vườn.
Cố Mộc Hoàn bận việc ở công ty, nên cậu cảm thấy yên tâm vì không thể chạm mặt anh.
Nhưng cậu không ngờ rằng, có một vị phu nhân đang hiện diện tại đây.
Tiêu Mỹ Dao nâng cằm của Từ Hạ Nhiên lên, ánh mắt đầy tia giận dữ nhìn cậu.
- Nghe nói Mộc Hoàn từng cầu hôn cậu?
- Vâng.
- Đúng là nực cười, "vợ lớn" có lúc phải làm giúp việc cho "vợ bé", hahaha.
Giọng cười vừa man rợ lại đểu giả.
Từ Hạ Nhiên cúi mặt xuống để không nhìn mặt cô ả.
- Giúp việc thì được, nhưng đừng hy vọng Mộc Hoàn sẽ trở lại bên cậu.
Hứ!
Tiêu Mỹ Dao gọi điện thoại, chắc là có hẹn mua sắm cùng bạn bè nên nhanh chóng rời đi.
Từ Hạ Nhiên bắt đầu dọn dẹp mọi ngóc ngách của ngôi nhà.
Phía sau kệ đựng sách là một công tắc, cậu bấm vào công tắc, cửa phòng bí mật từ từ mở ra.
Cảm xúc của cậu khó tả vô cùng khi bước vào trong, trên tường treo rất nhiều tranh mà cậu đã vẽ.
Trên bàn, chiếc vòng bạc được cất cẩn thận trong hộp, bên cạnh là những cuốn album lưu giữ kỉ niệm của hai người.
Những lá thư, những món quà đều được cất giữ cẩn thận trong tủ kính.
Chạm tay vào từng món đồ, tất cả đối với Từ Hạ Nhiên bây giờ chỉ còn là quá khứ, một quá khứ đẹp đã ngủ yên cùng cô nhi viện năm cũ.
Cậu ra vườn và nhìn ngắm những bông hoa, đều là hoa hồng mà cậu thích.
Cố Mộc Hoàn vẫn còn nhớ đến cậu sao? Mọi thứ như một sự chuẩn bị, cốt là để cậu ở gần anh hay sao? Không thể nào, chỉ là trùng hợp, Cố Mộc Hoàn nếu còn nhớ đến cậu, thì anh đã không hành hạ cậu như vậy.
Bữa tối cũng đến, Từ Hạ Nhiên cùng với hai người phụ nữ khác cùng chuẩn bị thức ăn.
Người tóc ngắn nói với cậu:
- Ngài Cố muốn đích thân cậu mang thức ăn lên.
- Vâng, con sẽ mang lên.
Từ Hạ Nhiên bưng đĩa thức ăn đến, Cố Mộc Hoàn và Tiêu Mỹ Dao ngồi cạnh nhau, còn Cố Tư Thông ngồi ở vị trí của chủ nhà.
Nhìn thấy cậu,