Từ Hạ Nhiên quay trở về, việc cậu ngất xỉu và đến bệnh viện không ai biết, Cố Mộc Hoàn cũng vậy.
Cậu sờ tay vào bụng mình, cậu tự hỏi nếu như anh biết được cậu đang có thai, anh sẽ yêu thương cậu hơn chứ? Nhưng không được, nếu để Tiêu Mỹ Dao biết được chuyện này, cô ta sẽ tìm cách hại cậu.
Từ Hạ Nhiên quyết định, có lẽ cậu nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, tìm Dương Khải Thiên rồi sẽ tính tiếp.
Ở nhà, Từ Hạ Nhiên hạn chế chạm mặt Cố Mộc Hoàn nhất có thể, cậu sợ nếu anh mà đánh cậu thì ảnh hưởng đến em bé trong bụng mất.
Cậu tự hứa với lòng sẽ sinh con, chăm sóc cho con của mình thật tốt, không để cho nó thiếu đi tình thương.
Còn bé Mẫn Nhi, cậu chỉ mong con bé sẽ sớm quên đi cậu, mặc dù trong thâm tâm cậu không nỡ.
Tối hôm đó, Từ Hạ Nhiên chăm sóc cho Mẫn Nhi xong thì cậu quay trở lại phòng của mình, thu dọn hết quần áo và vật dụng cá nhân vào trong túi.
Trước khi đi, cậu viết một mảnh giấy để lại trên bàn với dòng chữ: "Mộc Hoàn, vĩnh biệt".
Cậu nghe có một tiếng động lạ ngoài vườn, lẽ nào là Dương Khải Thiên, hay là Đậu Phộng đến tìm cậu? Bây giờ cũng đã khuya rồi, còn ai ngoài vườn giờ này? Cậu bước ra ngoài để kiểm tra, nếu có trộm thì sẽ bấm vào chuông báo.
Khi đã nhìn rõ, cậu hoảng hốt vì người đó lại là Tiêu Mỹ Dao.
Nhìn thấy cậu bước đến, cô nhẹ quay lưng lại, nở một cười thật gian ác.
- Cuối cùng mày cũng ra đây.
- Phu nhân...
- Tao đã nhiều lần cảnh cáo, nhưng mày vẫn lén lút quyến rũ Mộc Hoàn, kể cả Mẫn Nhi cũng thích mày hơn.
Xem ra, tao không trừng trị mày thì mày không biết sợ.
Hai tên thuộc hạ từ đâu xuất hiện, chúng giữ chặt tay của Từ Hạ Nhiên lại để cậu không bỏ chạy.
Tiêu Mỹ Dao lấy ra một lọ thuốc màu đen, cô ta dùng tay mở miệng cậu ra rồi đổ loại thuốc đó vào.
Từ Hạ Nhiên ngã xuống, cổ họng cậu như bị lửa thiêu đốt.
- Tao sẽ cho mày im lặng vĩnh viễn, hahaha!
Tiêu Mỹ Dao và hai tên thuộc hạ bỏ đi, Từ Hạ Nhiên bắt đầu cảm thấy cơn đau đang chuyển xuống bụng.
Lẽ nào cậu sẽ sảy thai? Cậu đau đớn, nhưng lần này Dương Khải Thiên không xuất hiện để cứu cậu.
Có lẽ mọi thứ đều tan nát hết rồi, con của cậu không thể giữ lại được nữa...
...
Cậu tỉnh lại, vẫn là Dương Khải Thiên ở bên cạnh cậu.
- Hạ Nhiên, anh còn đau không?
- Ưm...ưm...
Cậu không thể nào nói thành lời được nữa, Dương Khải Thiên đưa giấy bút cho cậu ghi chép.
- Anh bị trúng độc, có một người đàn ông đã đưa anh đến chỗ của em.
Nhưng khi em quay lại, ông ta đi mất rồi.
- "Con của tôi?"
- Con của anh không sao.
Nhưng bác sĩ nói, anh đang mang thai cặp song sinh, chất độc đã ảnh hưởng đến một trong hai.
Ánh mắt của Từ Hạ Nhiên hiện lên một nỗi đau khổ, Tiêu Mỹ Dao đã hại cậu còn hại cả con cậu, mối hận này cậu vĩnh viễn không bao giờ quên.
Dương Khải Thiên nắm lấy tay cậu.
- Anh đừng buồn, em bé sẽ không sao đâu.
Anh hãy rời khỏi căn nhà đó, em sẽ đưa anh đi.
- "Cảm ơn cậu,