Bây giờ cũng đã tám giờ rưỡi hơn, Cố Mộc Hoàn có gọi về cho Từ Hạ Nhiên.
Anh hứa sẽ về với cậu vào lúc chín giờ.
Bác Dương nói nhỏ với anh rằng cậu vẫn chưa ăn cơm, nói là chờ anh về ăn cùng.
Sợ cậu chờ đợi mòn mỏi sẽ rất khó chịu, cộng thêm dạ dày không được khỏe mà lại nhịn đói, Cố Mộc Hoàn cố gắng tiếp đón khách rồi tranh thủ một lát nữa về ngay.
- Mộc Hoàn...
Tiêu Mỹ Dao bước đến, mặt cô đã đỏ hồng lên vì say rượu.
- Em say rồi, đừng uống nữa.
- Em chưa có say! Em vẫn còn rất tỉnh táo đó.
Cố Mộc Hoàn định dìu Tiêu Mỹ Dao vào phòng nghỉ, nhưng cô lại kéo anh đến bàn rượu.
- Anh phải uống cùng em, anh không được đi đâu hết.
- Mỹ Dao...
Tiêu Mỹ Dao nhón chân lên, khuôn miệng nhỏ rất nhanh đã ngậm lấy môi của Cố Mộc Hoàn.
Trong lòng anh lúc này không dậy nổi một cảm xúc nào, thậm chí là cảm thấy phiền phức và khó chịu.
Ngay lúc này, anh chỉ nghĩ đến Từ Hạ Nhiên đang ở nhà, từng giây từng phút chờ đợi anh về.
Cách đây hai năm, mỗi khi tiếp xúc thân mật với Tiêu Mỹ Dao, Cố Mộc Hoàn đều rất hứng thú, cùng cô lên giường và hưởng trọn một đêm khoái lạc.
Bây giờ, một chút cảm giác cũng không có.
Cố Mộc Hoàn giữ lại bả vai của Tiêu Mỹ Dao, rồi kéo cô dứt ra khỏi môi mình.
- Chúng ta vẫn còn đang ở buổi tiệc, đừng quá đà
- Em và anh là vợ chồng mà, tại sao phải ngại ngùng chứ?
Cố Mộc Hoàn biết Tiêu Mỹ Dao đã say rượu rồi, anh đành dỗ ngọt cô:
- Mỹ Dao à, anh có hẹn rất quan trọng với đối tác, anh phải đi trước, hẹn sẽ bù cho em vào dịp khác.
Nghe Cố Mộc Hoàn nói xong, khuôn mặt của Tiêu Mỹ Dao lộ ra một vẻ mất mát, nhưng cô vẫn cố nài nỉ.
- Anh ở lại đây với em một tí nữa thôi, rồi anh muốn đi đâu cũng được.
Nếu anh mà bỏ đi, em sẽ hét lên cho mọi người biết, anh đang hẹn hò với tiểu hồ ly nào đó...
Nếu để Tiêu Mỹ Dao la hét lung tung trước mặt mọi người thì không hay.
Hơn nữa, yêu cầu này cũng đơn giản, ở lại với cô một lát nữa cũng không sao.
Cố Mộc Hoàn ngồi xuống ghế, Tiêu Mỹ Dao nhanh tay mở nắp chai rượu, rót vào hai chiếc ly thủy tinh dù có hơi run rẩy.
Cô cầm lấy một ly, còn ly kia thì đẩy về phía của anh.
- Một ly thôi, em sẽ cho anh đi...
- Được.
Cố Mộc Hoàn không một chút cảnh giác nào trong lòng, một hơi uống cạn hết ly rượu vang đỏ.
Ánh mắt của Tiêu Mỹ Dao đã sớm hiện lên vài tia lửa của ác quỷ, chăm chú nhìn theo từng cử động của anh.
- Mộc Hoàn, anh ở lại cùng em nhé...?
- Anh phải đi rồi.
Cố Mộc Hoàn vừa định rời đi, thì đầu óc bỗng dưng lại choáng váng một cách kì lạ, tay chân bủn rủn không còn bước tiếp được nữa.
Anh loạng choạng đi, anh muốn trở về với Từ Hạ Nhiên ngay bây giờ, cậu đang chờ đợi anh...nhưng đôi chân lại cứng nhắc, nặng nề...
- Em đã giữ đúng lời hứa, anh có thể đi được rồi.
Cố Mộc Hoàn thật sự không ổn nữa, anh không còn đủ sức để rời đi.
Tất cả những điệu bộ say rượu từ nãy đến giờ, đều là Tiêu Mỹ Dao đã giả vờ, cô ta vẫn còn rất tỉnh táo.
Viện cớ là Cố Mộc Hoàn đã uống rất say, nên cô liền dìu anh từng bước về phòng riêng của hai người trước kia.
Nhìn anh nằm trên giường không một chút tỉnh táo, thì có tiếng chuông điện thoại reo lên.
Tiêu Mỹ Dao cầm điện thoại lên, nhếch miệng nở một nụ cười lạnh băng, thì ra là Từ Hạ Nhiên gọi đến.
Cô thẳng tay nhấn vào nút tắt nguồn, rồi đặt chiếc điện thoại qua một bên.
- Mộc Hoàn, không còn ai có thể làm phiền chúng ta nữa.
Và ngày mai, khi anh tỉnh dậy thì kẻ kia cũng không còn...
Tiêu Mỹ Dao kề sát bờ môi đỏ mọng lên môi của Cố Mộc Hoàn, bàn tay đã sớm chạm đến hàng khuy áo trước ngực anh.
Khi hoàn toàn thoát y, cô ta còn không quên chụp lại vài bức ảnh thật nóng bỏng...
...
Từ Hạ Nhiên ngồi xem tivi cùng với Mẫn Nhi, vừa xem vừa chơi đồ chơi cùng cô bé.
Khi nãy bác Dương có gọi đến Cố Mộc Hoàn, nhưng không liên lạc được.
Bây giờ đã gần chín giờ rồi, cậu