Tại nhà của Lục Hy Quân...
Lục Ánh Nga đi qua đi lại, cô chỉ muốn thấy mặt Nhan Trạch Minh để chửi vào mặt gã một trận.
Đã đi cùng anh trai cô lại không bảo vệ được anh ấy, để xảy ra chuyện như vậy.
Hà Mẫn Đạt kéo tay cô ngồi xuống bên mình.
- Em cứ bình tĩnh lại, chuyện này không phải lỗi của Trạch Minh mà...
- Vậy là lỗi của em à? Em chưa cào nát nhà của anh ta ra là may lắm rồi!
Kim Vân còn đang lo sợ, Lục Chính Hoa ngẫm nghĩ rồi đưa ra kết luận:
- Chắc là người của Kha thị trả thù chuyện lần trước, Hy Quân làm nhà họ tan nát như vậy chắc là rất hận.
Lục Ánh Nga mặt tối sầm đi.
- Chết rồi, liệu họ sẽ làm gì Hy Quân? Họ có giết Hy Quân không?
Kim Vân nạt:
- Bậy bạ! Hy Quân không thể bị giết được!
Lục Chính Hoa trấn an hai người:
- Họ bắt Hy Quân để gây áp lực với chúng ta, xong rồi sẽ tìm cách gì đó để bắt chúng ta trao đổi.
Lục Chính Hoa từng va chạm với biết bao nhiêu hạng người, chuyện bắt cóc này ông cũng phần nào đoán được, kẻ gây ra là ai và mục đích gì nữa.
Tuy nhiên, bây giờ bọn chúng vẫn chưa có động thái gì liên lạc với ông.
Nếu chúng thẳng tay hạ sát Lục Hy Quân, tổn thất này còn gấp ngàn lần việc Lục gia bị tuột dốc.
...
Tại căn nhà hoang.
Lục Hy Quân ngồi ca hát như đi karaoke, hai tay bị kiềm chặt mà mặt rất hớn hở.
Điều này làm cho Kha Tịch Văn tức đến nóng mặt, hắn hận không thể cầm súng bắn vào đầu cái tên trước mặt trăm phát đạn cho hả giận.
- Mày có im không hả? Tao nhức đầu lắm rồi!
- Nói nhiều làm gì? Nhét giẻ lau vào mồm nó!
Một tên xăm mình bước đến, hắn nhét giẻ vào cho Lục Hy Quân không hát nữa.
Không ngờ, anh lại dễ dàng đẩy miếng giẻ kia ra khỏi miệng.
Giây phút này, anh nhớ đến những điều Vương Tử Nguyên đã dạy, khi đối diện với bọn bắt cóc cần làm gì.
Kha Tịch Văn nắm tóc Lục Hy Quân để ngẩng mặt anh lên.
- Mặt mày cũng không tệ nhỉ?
- Bỏ tay ra khỏi tóc tao! Có biết là tao phải vuốt keo kĩ lưỡng lắm không hả?
Kha Tịch Văn đấm vào mặt Lục Hy Quân.
Một bên dù bầm tím, nhưng sắc mặt anh vẫn không hề lo sợ, thậm chí còn bĩu môi:
- Mày chưa đấm hết sức à? Đúng là người của Kha gia yếu như sên!
- Câm miệng! Tao vặn cổ mày bây giờ!
- Mày vặn đi! Vặn cho tao xem, hay để tao tự vặn?
Lục Hy Quân nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thách thức.
Kha Tịch Văn chĩa súng vào đầu của anh.
- Cứng rắn lắm! Đúng là con trai của Lục Chính Hoa.
- Ấy ấy, đừng chĩa chỗ đó nhột lắm.
Mày nên chĩa vào đây.
Lục Hy Quân đẩy mũi súng vào giữa trán, miệng bật cười cợt nhả.
Tiếng cười vang lên ngày một lớn, những tên thuộc hạ cũng bị tiếng cười đó làm khiếp đảm.
Đột nhiên, Lục Hy Quân tắt hẳn nụ cười.
- Người nhà mày đắc tội với Lục gia, quả báo này vẫn còn rất nhẹ đó.
- Nhẹ à? Anh trai tao bị mày làm cho sống không bằng chết, ba mẹ tao thì trốn chui rúc, như vậy mà nhẹ sao?
- Đáng đời thôi! Nếu tao mà biết còn có mày, tao nhất định cho mày bốc hơi.
Kha Tịch Văn cười ha hả.
- Hahaha! Làm cho tao bốc hơi hả? Mày đang mơ à? Bây giờ mày lọt vào tay tao rồi, để xem mày có phép thuật gì để thoát khỏi đây.
Lục Hy Quân đứng bật dậy, đạp văng chết ghế gỗ qua một bên.
- Tao đã sớm định được, khi bước vào con đường tranh đấu này, cái chết là thứ không thể nào tránh.
Nhưng tao không sợ, tao sẵn sàng liều chết với mày một phen.
Trước sau gì cũng chết, thì việc gì phải trốn tránh như kẻ hèn hạ? Bắn đi! Đánh đi!
Kha Tịch Văn chĩa súng vào đầu Lục Hy Quân, nhưng lại lệch vào tường.
Anh khinh bỉ:
- Có vậy thôi à? Hay là để tao bắn giúp mày nhé?
- Im đi! Hôm nay là ngày giỗ của mày rồi!
Lục Hy Quân ngẩng cao đầu.
- Mày muốn nghe tao nói một chuyện này không? Rất vui đó!
- Chuyện gì?
- ỌE!
Lục Hy Quân nôn hết vào mặt của Kha Tịch Văn, vì vẫn còn say rượu nên cơ thể có phần khó chịu.
- Thoải mái quá ~
- THẰNG CHÓ! MÀY CHẾT ĐI!
Kha Tịch Văn bị chọc đến điên tiết lên, mấy tên thuộc hạ bịt miệng cười, từ nãy giờ cả đám như đang xem một vở kịch.
Chúng giữ hai tay của Lục Hy Quân lại, hắn nhào đến đá mạnh