Lục Hy Quân tỉnh dậy sau một đêm hoan ái, Cố Mộc Hoàn vẫn còn đang ôm chặt anh vào lòng.
Anh đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của hắn, rồi cảm thấy khó xử vô cùng, không biết quyết định của đêm qua là đúng hay sai.
Mộc Hoàn thật sự yêu mình? Anh ấy đã nói yêu Hy Quân chứ không phải là Hạ Nhiên.
Mình cũng đã có tình cảm với Mộc Hoàn, nhưng sao mình cứ cảm thấy tội lỗi, hối hận vì quyết định của mình vậy chứ?
Những suy nghĩ cứ vây lấy tâm trí của Lục Hy Quân.
Cố Mộc Hoàn cũng mở mắt từ lúc nào, hắn hôn lên tóc của anh, mùi hương của ngày xưa đã không còn, nhưng nếp tóc và đôi mắt này vẫn không thay đổi.
- Dậy rồi sao?
- Em...
Thấy Lục Hy Quân ấp úng muốn nói gì đó, Cố Mộc Hoàn hỏi:
- Hy Quân, có chuyện gì? Sao em có vẻ không vui?
- Anh thật sự yêu em chứ?
Lục Hy Quân nói tiếp:
- Anh yêu Hạ Nhiên nhiều như vậy, có lẽ không dễ dàng mà quên được.
Anh thật sự yêu em, là yêu chính con người của em, yêu em vì em là Hy Quân, chứ không phải là thế thân của Hạ Nhiên, đúng không anh?
Có lẽ vì nghĩ rằng mình chỉ là thế thân, nên Lục Hy Quân không yên lòng mà đến với hắn.
Mà anh đâu biết được, Hạ Nhiên và Hy Quân là cùng một người chứ.
Thâm tâm hắn luôn mách bảo rằng anh đích thị là Hạ Nhiên năm đó nhảy xuống biển.
Đặt lên trán Lục Hy Quân một nụ hôn, Cố Mộc Hoàn ôn nhu nói:
- Hy Quân, anh yêu em là thật.
Trước đây, đúng là anh rất yêu Hạ Nhiên, nhưng Hạ Nhiên đã chết...Nhờ có em, anh mới thoát ra vòng xoáy đau khổ kia, cuộc sống của anh không còn u tối nữa.
- Em chỉ sợ...mình không mang lại hạnh phúc cho anh.
- Em chỉ cần bên anh như thế này thôi.
Em sẽ là chủ nhân, còn anh là người giúp việc cho em, làm tất cả để mang lại hạnh phúc cho em.
Lục Hy Quân dụi đầu vào ngực của Cố Mộc Hoàn, mặt anh đỏ lên vì hạnh phúc.
- Ông chủ phải là anh mới đúng chứ.
Cố Mộc Hoàn mỉm cười, người hắn yêu vẫn như vậy, dù giành được phần thắng nhưng sẵn sàng nhường lại cho hắn.
...
Kết thúc công việc, nhưng Lục Hy Quân lại thường cùng Vũ Thiên đến chỗ Mẫn Nhi.
Anh đi siêu thị, mua thịt gà, rau củ và một vài thứ khác, rồi cả ba người cùng nhau nấu một bữa ăn thịnh soạn.
Tất nhiên chuyện này Cố Mộc Hoàn cũng biết, hắn âm thầm ở xa để dõi theo Lục Hy Quân.
Nhan Trạch Minh nhìn thấy Lục Hy Quân dạo này rất lạ, nên y cố tình nhờ Phi Khiêm theo dõi anh.
- Thưa ba, chú Lục thường hay đến cô nhi viện với một cậu nhóc, chắc là nhỏ tuổi hơn con.
Hai người họ hay nói chuyện với một cô gái.
- Ai vậy?
- Theo như con thấy, cô gái đó là con của