Lục Hy Quân buông thõng tay, đánh rơi cả kết quả xuống đất.
Vinh Thái Đằng nhặt lên, cẩn thận cất lại vào bên trong phong bì.
- Hy Quân! Anh ổn không? Kết quả nói gì?
- Không trùng khớp...không trùng khớp...
Vinh Thái Đằng nắm chặt lấy tay của Lục Hy Quân.
- Bình tĩnh lại, trước tiên anh cần bình tĩnh lại.
Nếu đúng anh là Hạ Nhiên, tôi cần đưa anh đến gặp một người.
- Được! Đưa tôi đến đó ngay!
...
Trên xe, Lục Hy Quân bắt máy, là Cố Mộc Hoàn gọi đến.
- Alo, bảo bối hôm nay đang làm gì?
- Em đến trường đại học A.
Em vừa gặp lại người bạn cũ.
Giọng nói của Lục Hy Quân thật kì lạ.
Nhưng nhắc đến đại học A, hai tay của Cố Mộc Hoàn chợt lạnh ngắt như vừa ngâm vào chậu nước đá.
- Khoảng tối nay anh sẽ về đến, chúng ta ăn tối luôn nhé?
- Vâng, em biết rồi.
Sau khi cúp máy, Vinh Thái Đằng vừa lái xe vừa hỏi:
- Ai vừa gọi cho anh vậy?
- Mộc Hoàn.
Vinh Thái Đằng nhếch mép cười:
- Cuộc đời đúng là một chiếc vòng xoáy, trước đây anh yêu Mộc Hoàn, bây giờ có thân phận khác vẫn yêu Mộc Hoàn.
- Nhưng tôi vẫn chưa nhớ ra gì hết.
...
Đến một căn nhà nhỏ, phía trước là những chậu hoa cúc.
Bên trong, người đàn ông bị què một chân đang khập khiễng bước ra mở cổng.
Nhìn thấy Lục Hy Quân, anh ta hoảng sợ ngã ra phía sau, Vinh Thái Đằng trấn an:
- Bình tĩnh, Hạo Phong bình tĩnh.
- Ma! Hồn ma của Hạ Nhiên! Hồn ma của cậu ấy về giữa ban ngày!
Lục Hy Quân cũng nói:
- Tôi là người, không phải là ma.
Anh bình tĩnh lại đi.
Một lúc sau khi bình tĩnh lại, Tôn Hạo Phong mời hai người vào phòng khách.
Trên bàn thờ, di ảnh của một cô gái còn rất trẻ, chỉ mới khoảng mười tám tuổi.
- Hạo Phong, anh có biết người này là ai không? Là Hạ Nhiên đó, anh ấy còn sống.
Tôn Hạo Phong nhìn Lục Hy Quân.
- Là Hạ Nhiên thật sao? Nhưng mà...
- Cậu ấy bị mất trí nhớ nên sống trong thân phận khác, mong anh giúp Hạ Nhiên nhớ lại.
Tôn Hạo Phong ngồi xuống, rót nước mời Lục Hy Quân rồi bắt đầu câu chuyện...
Trong đầu của Lục Hy Quân, từng chuyện dần dần hiện ra, chầm chậm như một cuốn phim.
- Sau khi Hạ Nhiên được báo tin là đã chết, Mộc Hoàn rất đau khổ.
Tôi vì chuyện cũ nên không muốn gặp cậu ta nữa.
Bao nhiêu năm sống một mình ở đây, đêm đêm chỉ có hình ảnh Tuyết Hoa bên cạnh.
Đến một ngày, Tiêu gia phá sản, lại lộ thêm thông tin Hạ Nhiên là con trai bị thất lạc của Tiêu Khương Đình, tôi chỉ biết mỉm cười với quả báo mà ông ta nhận được.
Lục Hy Quân lặng lẽ đứng dậy, anh rung rung giọng nói:
- Hạo Phong! Tôi sẽ gặp anh sau.
Tôi phải về...
- Hy Quân...sao vậy? Anh không ổn à?
Lục Hy Quân chạy ra xe, Vinh Thái Đằng chạy theo sau rồi cả hai lên xe phóng đi.
...
Lục Hy Quân chạy vào nhà của Lục Chính Hoa, bên trong còn có Kim Vân và Lục Ánh Nga, cả ba người đều đã có mặt đông đủ.
- Hy Quân, con sao vậy?
- Ba! Mẹ! Hai người nói thật cho con biết đi, con không phải là Lục Hy Quân đúng không?
Kim Vân đánh rơi cả tách trà xuống đất.
Lục Chính Hoa hỏi:
- Con hỏi vậy là sao?
- Con đã biết hết tất cả rồi...con không phải là Hy Quân...con là Hạ Nhiên...con là Hạ Nhiên...
Lục Hy Quân bần thần ngồi bệt xuống nền nhà, Kim Vân chạy đến ôm cậu vào lòng.
- Con là con của ba mẹ mà...con là Hy Quân mà...con đừng như vậy...
- Mẹ đừng giấu con nữa, Hy Quân thật sự đã chết rồi...cậu ấy chết rồi...
Lục Chính Hoa biết ngày này rồi sẽ đến.
Mặc kệ kết quả ra sao, ông nói:
- Chuyện đã đến như vậy, ta không thể giấu con được nữa.
Năm đó, Hy Quân đã chết, chết một cách thảm thương.
Nhưng rồi...gần đó ta cũng tìm thấy con ven bờ biển.
Con giống Hy Quân lắm, dù vết thương trên người rất nhiều nhưng con vẫn thở thoi thóp.
Ta đưa con về, dốc công chữa trị, và ta nhận nuôi con, cho con thân phận của Hy Quân, xem như Hy Quân đã sống lại...
Lục Hy Quân lau nước mắt, anh tiến đến quỳ dưới chân Lục Chính Hoa:
- Ba.
Con được sống là nhờ ba cứu mạng, ơn này to lớn biết bao nhiêu.
Con vốn là đứa trẻ mồ côi không gia đình.
Ba mẹ đã cho con một gia đình thật sự, con...con cảm ơn ba mẹ nhiều lắm...
Lục Chính Hoa ôm chặt Lục Hy Quân.
Anh nắm tay Lục Ánh Nga và nói:
- Anh cảm ơn em, em là em gái tuyệt nhất