Sáng hôm sau, tập đoàn của Chính gia chính thức bốc hơi.
Cố Mộc Hoàn biết tin chỉ nở một nụ cười đầy sát khí.
- Cả gan đụng đến Hạ Nhiên, đừng hòng thấy được ánh mặt trời.
Đây không phải lần đầu Cố Mộc Hoàn làm tiêu tang sự nghiệp của đối thủ.
Chính gia cũng là một trong những "cái gai" gây cản trở, cộng thêm hành động của Chính Thuần, nên cả gia đình biến mất không rõ tung tích.
Mặc dù được huấn luyện bắn súng, sử dụng dao, nhưng chưa lần nào Cố Mộc Hoàn tự mình trực tiếp ra tay với người nào.
Anh muốn giữ đôi tay của mình trong sạch nhất có thể, để xứng đáng với Từ Hạ Nhiên.
Lái xe đến đưa Từ Hạ Nhiên đi học, Cố Mộc Hoàn trông cậu hôm nay có chuyện gì đó không vui.
- Em sao vậy?
Nhìn lên tay của cậu, Chính Thuần siết chặt đến làm trầy da.
- Tay em...
- Không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da.
Em hơi khó chịu một chút, em uống nhiều quá...
Cố Mộc Hoàn nựng má cậu.
- Sức khỏe của em không tốt, đừng uống nhiều quá.
- Em biết rồi.
Từ Hạ Nhiên tựa đầu vào ngực của Cố Mộc Hoàn mà nũng nịu.
Anh hôn lên mái tóc của cậu, mùi hương thật là dễ chịu.
Buổi tối, Cố Mộc Hoàn sắp xếp một nhà hàng thật sang trọng, trên bàn bày biện toàn là những món hải sản gồm tôm, cua.
Đây là những món mà cậu thích ăn nhất.
Từ Hạ Nhiên xuất hiện, bộ quần áo trắng tinh khiết làm cho Cố Mộc Hoàn không thể rời mắt.
- Em đẹp quá, thiên thần của anh.
Từ Hạ Nhiên mỉm cười, nụ cười tươi như một đóa hoa đang nở giữa mùa xuân.
Cố Mộc Hoàn kéo ghế cho Từ Hạ Nhiên ngồi xuống, tự tay anh lột vỏ tôm để cho cậu ăn.
Từng cử chỉ, từng động tác thật ân cần, anh đút tôm lên miệng cho cậu ăn.
Ăn xong, anh cầm khăn lên và lau miệng cho cậu.
- Em có vui không?
- Có, vui lắm.
Cố Mộc Hoàn đưa Từ Hạ Nhiên bước ra phía ngoài để hóng mát.
Trên tay cậu, chiếc vòng bằng bạc bỗng trở nên sáng đẹp vô cùng.
Dưới ánh trăng tròn của đêm mùa xuân, đôi mắt Từ Hạ Nhiên long lanh như hòn ngọc quý báu nhất trần gian.
- Bây giờ, em cảm giác mình đang đứng bên cạnh một vị vua.
- Còn em là hoàng hậu của anh.
Cố Mộc Hoàn vòng tay ôm lấy eo của Từ Hạ Nhiên.
- Hạ Nhiên, anh luôn mong chờ đến ngày chúng ta chính thức thuộc về nhau.
- Em vốn đã thuộc về anh rồi kia mà.
Em không cần một hôn lễ quá hoành tráng, quá to lớn để làm gì đâu.
Em chỉ cần chúng ta đứng cạnh nhau, có dì Châu, An Niệm, Tuyết Hoa, Hạo Phong cùng chứng kiến, em chỉ cần như vậy thôi.
Cố Mộc Hoàn ôm chặt cậu vào lòng.
- Anh muốn cho em một danh phận, thực hiện lời hứa sẽ chăm sóc cho em suốt đời.
Anh muốn nói với cả thế giới là anh yêu em, em là người vợ duy nhất của Cố Mộc Hoàn này thôi.
Dù có vật đổi sao dời, anh cũng không thay lòng.
Từ Hạ Nhiên nhìn lên bầu trời đầy sao, có một ngôi sao chợt vụt tắt.
Cậu cảm giác như có gì đó không lành.
Nhưng niềm hạnh phúc vẫn còn đang dâng cao, cậu không còn quan tâm đến mọi chuyện xung quanh nữa.
- Nếu như một ngày nào đó, chúng ta mỗi kẻ một nơi, anh sẽ ra sao?
- Anh sẽ đau khổ, sẽ như người mất hồn, hay thậm chí là trở thành một kẻ điên loạn.
Từ Hạ Nhiên đưa ngón tay lên đôi môi của Cố Mộc Hoàn, ngăn cho anh không còn nói những điều không hay.
Cậu tháo chiếc vòng bạc trên tay ra, rồi đeo nó vào tay của anh.
Cậu nói:
- Đây là kỉ vật quan trọng nhất đối với em, thứ duy nhất để em có thể tìm ba mẹ.
Nhưng bây giờ, em muốn trao nó cho anh, vì cuộc đời này, em chỉ có anh là người quan trọng nhất.
Cố Mộc Hoàn chạm tay vào chiếc vòng, một cảm giác mãnh liệt chạy từ bàn tay đến khắp cả cơ thể anh.
Một vật quan trọng như vật, anh có thể đeo nó sao? Có thể giữ nó bên người sao?
- Hạ Nhiên, anh yêu