Đến ngày xuất viện, Cố Mộc Hoàn bồng Lục Hy Quân lên xe.
Đến nhà, lại bồng Lục Hy Quân từ trong xe vào đến phòng khách.
- Cái gì vậy hả? Sao lại đưa tôi đến nhà của anh làm gì?
- Dù sao sắp tới em cũng là chủ nhân, phải ở cho quen chứ.
Lục Hy Quân bĩu môi, Cố Mộc Hoàn mang hết hành lý của anh đặt lên phòng ngủ.
Mẫn Nhi chạy đến và nói nhỏ:
- Ba cháu vừa sắp xếp lại phòng ngủ đó.
Từ nay, chú và ba cháu...ngủ cùng nhau...hihihi...
- Trời đất! Sao mọi người tùy tiện quyết định hết vậy?
Mẫn Nhi che miệng cười, tiếp tục nói:
- Quên mất, sắp tới phải gọi là "cha" rồi.
Cha cứ ngồi đây nghỉ mệt một chút nhé...hahaha!
- Con nhỏ này!
Mẫn Nhi vụt chạy, Lục Hy Quân chưa thể chạy được vì còn ê ẩm cả người.
Cố Mộc Hoàn lại bồng anh lên phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ, tất cả đều được trang trí bằng tranh vẽ của Lục Hy Quân, khi còn là Từ Hạ Nhiên.
Số tranh mấy tuần trước Cố Mộc Hoàn gửi đến thật ra chỉ có vài bức, còn lại vẫn giữ cho riêng mình.
- Cũng không tệ, bây giờ tôi không còn sợ mấy thứ này nữa.
- Chỉ cần em không thích chỗ nào, anh sẽ đập bỏ ngay.
Lục Hy Quân chỉ tay lên mặt của Cố Mộc Hoàn.
- Tôi không thích cái này! Anh đập thử cho tôi xem ngay bây giờ đi!
- Em ác quá vậy...
Lục Hy Quân ngồi trên giường, bần thần suy nghĩ:
"Là sao vậy hả Lục Hy Quân? Sao lúc đầu không làm như vậy đó! Bực mình quá! Nói được thì làm được đi! Ai ép mày đâu chứ?"
...
Buổi tối, Lục Hy Quân ngồi thiền trên giường.
Cố Mộc Hoàn hỏi nhỏ vào tai anh:
- Em không khỏe sao? Ngồi thiền để làm gì?
- Ngồi thiền để tịnh tâm.
Như vậy mới sống với anh dài lâu được.
Nếu không, tôi không chết vì bệnh, mà chết vì tức.
Mỗi một câu nói của Lục Hy Quân đều chọc vào Cố Mộc Hoàn, nhưng hắn vẫn hạnh phúc xem đó là đặc ân duy nhất mà anh dành cho một mình hắn.
Nằm xuống ngủ, Lục Hy Quân lấy cái gối chắn giữa hai người.
Cố Mộc Hoàn vung chân đá văng cái gối đi, thì Lục Hy Quân lại thay vào đó con gấu bông.
Không người nào chịu thua người nào.
Tức tối, Cố Mộc Hoàn liền nhào đến ôm chặt Lục Hy Quân.
- Á! Thả tôi ra! Thả tôi ra!
- Anh chỉ mới ôm thôi mà! Em la như...
Lục Hy Quân nhăn nhó:
- Định làm bậy mà còn bắt bẻ.
Đợi tôi lành hẳn đi, tôi cho anh biết tay.
- Anh cũng chờ đến ngày đó.
Hehe!
...
Sáng hôm sau, Lục Hy Quân tỉnh dậy thì trời đã sáng lắm rồi.
Cố Mộc Hoàn vừa mặc âu phục chỉnh chu, hôm nay có cuộc họp quan trọng.
Hắn đưa cravat cho anh rồi nói:
- Bảo bối, thắt giúp cho anh đi.
- Tay anh bị liệt hả? Tự làm đi chứ?
- Anh muốn em làm...
Cố Mộc Hoàn nũng nịu.
Lục Hy Quân cũng ngoan ngoãn thắt cravat cho hắn.
- Được rồi, tốt lắm.
- Tốt hả!
Lục Hy Quân dùng tay thắt mạnh, cổ họng của Cố Mộc Hoàn bị siết lại không còn đường thở.
Anh rên rỉ:
- Ặc...ặc...em...làm...cái...gì...vậy...ặc...
- y da! Chưa được hả? Để tôi thắt chặt hơn ha?
- Á! Tha cho anh...ặc...
Lục Hy Quân nương tay thả ra, Cố Mộc Hoàn ho sặc sụa.
- Hôm nay trời trong xanh, đẹp lắm đó.
Chúc anh đi làm vui vẻ.
- Ờ...vui lắm...
Lục Hy Quân vẫn còn ở nhà nghỉ ngơi.
Nhưng trong ngôi nhà rộng lớn này, anh không biết làm gì.
Mẫn Nhi cũng đến trường học rồi.
Nhớ lại công thức làm salad của Vinh Thái Đằng, anh đi xuống bếp và bắt tay vào làm.
- y da, cậu đừng vào bếp.
Ngài Cố mà biết được thì...
- Bác yên tâm, có tôi thì Mộc Hoàn không dám trách ai đâu.
...
Một tuần lễ sau, Lục Hy Quân cũng khỏe lại bình thường, chứng đau đầu lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng Lục Chính Hoa vẫn chưa để anh đến công ty làm việc.
Cố Mộc Hoàn ngồi trên xe, hôm nay Tiểu Mạnh cầm lái.
- Tiểu Mạnh!
-