Hôm nay Lục Hy Quân và Tôn Hạo Phong cùng nhau ra quét mộ cho dì Châu, An Niệm và Diệp Tuyết Hoa.
Vũ Thiên và Mẫn Nhi thì đặt lên mỗi ngôi mộ một bó hoa trắng.
Tôn Hạo Phong thủ thỉ bên bức ảnh của Diệp Tuyết Hoa:
- Tuyết Hoa, anh và Hạ Nhiên đến thăm em đây.
Lục Hy Quân bước đến mộ của Dương Khải Thiên và bác Dương.
Chạm tay vào tấm ảnh của cậu, có lẽ đã sưởi ấm được phần nào linh hồn của chàng thiếu niên xấu số.
- Khải Thiên, chân tình ngày đó của em, anh hiểu và nguyện ghi nhớ suốt đời.
Ở nơi đó, em giúp anh chăm sóc Tiểu An nhé.
Một cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc của Lục Hy Quân, tựa như Dương Khải Thiên đã lắng nghe được lời anh nói.
Cây ngô đồng bên dòng sông đã ra lá xanh mướt.
Lục Hy Quân chạm ngón tay vào thân gỗ, anh nhìn thấy có những dấu khắc lên, tuy có hơi mờ nhạt theo năm tháng.
"Hạ Nhiên yêu Mộc Hoàn."
Dù trải qua bao đau khổ, dằn vặt nhưng tình yêu giữa hai người vẫn là vĩnh cửu nhất.
Sau Cố Mộc Hoàn, Lục Hy Quân là người mà Tiểu Mạnh rất mực trung thành.
Mặc dù về quyền uy thì hai người như nhau, nhưng Lục Hy Quân sâu thẳm trong tâm vẫn còn rất mềm mỏng và nhân từ.
Vì vậy, Tiểu Mạnh thường đưa ra những ý kiến giúp Lục Hy Quân.
- Lục tổng
- Nói đi.
- Ngày mai tôi có thể...nghỉ được không ạ? Tôi muốn dành một ngày cho Vân Quang.
Lục Hy Quân mỉm cười.
- Được rồi, vừa hay ngày mai tôi cũng muốn nghỉ ngơi.
Lục Hy Quân và Tiểu Mạnh có nghỉ cũng không sao, Lục Ánh Nga sẽ giúp hai người trông coi mọi việc.
- Nếu đưa Vân Quang đi chơi, thì cho cậu ấy ăn hải sản nhé, Vân Quang rất thích hải sản.
- Vâng.
Cảm ơn ngài.
...
Cố Mộc Hoàn vẫn nằm trên giường, hơi thở đều đặn, nét mặt như đang ngủ chứ không phải là hôn mê nữa.
Lục Hy Quân đã xin bác sĩ Lưu được đưa Cố Mộc Hoàn về nhà để tiện chăm sóc, anh còn chuẩn một căn phòng và mời bác sĩ Lưu ở lại.
Lục Hy Quân mang nước ấm đến, lau người rồi thay đồ cho hắn.
Anh cầm dao cạo rồi cạo sạch râu cho Cố Mộc Hoàn, hơi thở ấm áp vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Lục Hy Quân ngồi bên chiếc xe đẩy của Gia Bảo, vừa đẩy nhẹ vừa cất tiếng hát ru.
Thằng bé nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ.
Lục Hy Quân nắm lấy tay của Cố Mộc Hoàn.
- Mộc Hoàn, anh có nghe em nói không?
Anh nằm xuống cạnh Cố Mộc Hoàn, đưa mắt nhìn lên ánh trăng tròn trên bầu trời đầy sao.
- Trăng đêm nay đẹp lắm, anh mở mắt ra để ngắm với em đi.
Lục Hy Quân tựa đầu vào vai Cố Mộc Hoàn, rồi nói nhỏ vào tai hắn:
- Khi nào anh tỉnh lại, em và anh đi du lịch nhé.
- Mộc Hoàn...em nhớ anh rồi...em tha thứ cho anh rồi...tại sao anh không tỉnh lại...hức hức...
Đáp lại Lục Hy Quân là khoảng không gian tĩnh lặng, thi thoảng chỉ có tiếng Gia Bảo ọ ẹ cử động.
Anh gục đầu xuống ngực của Cố Mộc Hoàn rồi khóc nức nở, nhưng không ai dỗ dành cho anh hết.
Một hơi ấm chạm nhẹ vào vai của Lục Hy Quân...
- Mộc Hoàn...?
- Anh đây...
Cố Mộc Hoàn đã tỉnh dậy rồi, người anh yêu đã tỉnh thật rồi.
- Mộc Hoàn!
Lục Hy Quân kêu lên rồi ôm chặt lấy Cố Mộc Hoàn.
Hắn mỉm cười hỏi:
- Ngủ đông lâu quá, tay chân anh cứng đờ hết rồi, ôm em cũng khó khăn.
- Mộc