Kiếp trước, ta và thứ muội cùng nhau rơi xuống hồ nước, Ninh Viễn Hầu thế tử Vệ Cư An đã cứu ta, còn thứ muội lại không may chếc vì đuối nước.
Để báo đáp ơn cứu mạng của Vệ Cư An, phụ thân đã gả ta cho Vệ Cư An làm vợ.
Năm năm sau khi chúng ta kết hôn, Vệ Cư An kế thừa tước vị, bộ dáng ân ân ái ái ngọt ngào khi xưa cũng theo đó bay biến không còn xót lại chút gì, hắn bôi nhọ cha ta tư thông với nước địch, hại cả nhà họ Giang ta bị xử trảm.
Ta cũng bị Vệ Cư An c ắ t c ổ, trước khi chếc mới nghe hắn nhắc đến người hắn yêu vốn là thứ muội của ta.
Ngày đó nếu không phải ta cố ý rơi xuống nước làm hỏng kế hoạch thì hắn và thứ muội đã sớm song túc song phi rồi.
Bây giờ thứ muội đã chếc, hắn muốn cả nhà ta phải chôn cùng.
Lại không biết, ngày đó ta bị người hãm hại rơi xuống nước, vốn không biết kế hoạch của hắn và thứ muội.
Trở lại ngày rơi xuống nước, ta nghe thấy tiếng kêu thất thanh, nhanh chóng đưa ra quyết định, ngáng chân làm Ninh Viễn Hầu phu nhân quàng phải chân ta rơi xuống hồ nước.
Lần này không có ta, ta muốn xem Vệ Cư An sẽ cứu thứ muội hay cứu mẹ của hắn trước!
1.
Khi toàn bộ Giang gia bị xử tử, phụ thân ta vẫn cảm thấy may mắn, vì ta đã xuất giá, không phải bị xử ch.ết cùng bọn họ.
Nhưng phụ thân không biết rằng, Vệ Cư An muốn lật đổ Giang gia hoàn toàn, làm sao có thể tha cho ta được.
Thời điểm thanh kiếm cắt qua yết hầu, ta vẫn không cam lòng mà hỏi Vệ Cư An, vì sao?
Ta cùng hắn là phu thê nhiều năm, ân ân ái ái, vì cái gì mà lại cùng ta và Giang gia trở mặt thành thù, một hai phải dồn ta vào chỗ chết?
Vệ Cư An tay cầm kiếm, lạnh lùng nhìn ta, trước khi ta tắt thở cũng đã mở miệng.
“Ngươi còn nhớ Giang Uyển hay không?”
Giang Uyển là thứ muội của ta, tam tiểu thư của Giang gia.
Khi nàng ta vừa tròn tám tuổi, Triệu di nương vì sinh tiểu đệ mà một xác hai mạng, mẫu thân ta đem nàng về nuôi bên cạnh mình, ăn mặc, dưỡng dục đều không khác gì ta.
Sau đó, phủ Xương Ấp Bá xây một khu vườn mới, lão phu nhân mở yến tiệc rượu mời
khách, mẫu thân dẫn ta cùng thứ muội đi theo,không nghĩ lúc dạo chơi trong vườn, ta cùng thứ muội lại rơi xuống nước.
Nước ao lạnh lẽo, trong vườn cũng không có sẵn thuyền, đám nữ quyến sốt ruột dậm chân tại chỗ, mẫu thân ta cũng lo lắng đến nỗi ngất đi.
Là Vệ Cư An được phu nhân của Ninh Viễn Hầu dẫn theo dự yến tiệc, đã bất chấp mọi nguy hiểm nhảy xuống ao cứu ta.
Sau đó, hắn còn muốn nhảy xuống cứu muội muội nhưng thể lực cạn kiệt, chỉ biết trơ mắt nhìn muội muội chìm dần.
Khi phụ thân ta nhận được tin chạy đến thì thứ muội đã chết.
Người đã khóc rất nhiều, sau khi an táng thứ muội một cách chu đáo, phụ thân cùng mẫu thân dẫn ta đến phủ Ninh Viễn Hầu.
[Khi đó, phụ thân nghĩ rằng thế tử Ninh Viễn Hầu có ơn cứu mạng ta, khó mà báo đáp. Cân nhắc tước vị của Vệ gia chỉ là thừa kế lại từ nhiều đời, cho tới bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, muốn xin cho Vệ Cư An một chức quan trong triều, nên có ý cho ta nhận Ninh Viễn Hầu phu nhân làm nghĩa mẫu, xem như là báo đáp ân tình.]
[...] Khúc này mình không hiểu lắm, sẽ nhờ beta lại sau.
Không ngờ, khi đến phủ Ninh Viễn Hầu, phu nhân lại đối với ta yêu thích không rời và nhắc đến việc Vệ Cư An chưa có hôn phối.
Phụ thân nghe thấy vậy, liền quyết định hôn sự cho ta và Vệ Cư An.
Thường nói, cao môn giá nữ, đê đầu thú phụ.
Tổ Tiên Giang gia đi lên từ võ thuật. có công phò vua, tổ phụ làm quan đến chức Thái Phó, Tiên Hoàng đích thân phong làm Tề Quốc công.
Sau khi bị bệnh mà qua đời, Tiên Hoàng lại phong làm Lư Lăng Vương, an táng tại Hoàng Lăng, thờ ở Thái miếu, chính là Khai quốc đệ nhất công thần.
Đến đời của phụ thân ta, ấm công tập tước, cha truyền con nối.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì phủ Ninh Viễn Hầu gia tộc suy tàn, muốn kết thân với phủ Tề Quốc công chúng ta còn khó hơn lên trời.