Cô không muốn đi đâu hết, chỉ muốn ngồi ở đây.
Nhưng Luân lại phát điên đi đến kéo người cô dậy, ánh mắt cậu ta đã đỏ đến phát sợ:
"Cậu… buông tôi ra!!! Tôi không có làm gì sai hết!!!"
"Cậu theo tôi, ra xe…" Nhìn thái độ cứng rắn của San, cậu nghiến răng gằn giọng nói.
"Không!!! Cứu tôi với… aaa!!!" Cô hướng người kêu gọi đám đàn em, nhưng không ai dám tiến đến giúp cô thoát khỏi vòng tay của Luân hết.
Cơ thể bị Luân ôm trọn, cô la lên đau đớn: "Cái bụng của tôi!!! Mắc ói quá… ọe!!"
Vừa nói xong cô liền nôn lên lưng của Luân, mỗi lần bị vác lên như vậy bao tử cô sẽ trào ngược nôn ra hết tất cả.
Hải Duy: "..." Ôi mẹ ơi! Nếu là anh ta chắc sẽ quăng tên kia xuống đất, nhìn bộ đồ vốn dĩ sang trọng của Luân bây giờ trở thành bãi chiến trường kinh tởm.
"Nôn ra hết đi, nôn càng nhiều càng tốt!" Cậu không quan tâm đ ến San vùng vẫy nôn ói trên người mình, cứ thế vác cô đi ra chiếc xe, bấm khóa.
Luân đặt cô vào bên trong xe, rồi nhẹ nhàng mở hộp nhỏ ở trên ghế lái lấy ra một bịch khăn giấy ướt, rút từng tờ lau cẩn thận từ mặt cho đến tay.
"Không biết uống có thể từ chối, tại sao cậu lại sĩ diện như vậy?"
"Ư…" Cô không có sĩ diện mà? Cô chính là vì tiền đó, cơ thể được lau sạch sẽ không còn mùi vị kinh tởm lúc nãy, cô mới thở phào, khẽ mở đôi mắt phượng nhìn Luân: "Cậu tính làm gì tôi?"
Động tác tay của Luân dừng lại, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt San bàn tay cậu khẽ siết.
"Không làm gì cậu hết, ở đây chờ tôi." Cậu còn nhiệm vụ phải làm, chăm sóc San như vậy đã đủ rồi.
Luân bước chân ra khỏi xe, đóng cửa lại rồi khóa từ bên ngoài.
Phải nhanh chóng làm cho xong nhiệm vụ được giao để về nhà tắm rửa, cơ thể nhớt nhát mùi hôi nồng nặc thoang thoảng khiến mũi cậu đau nhức.
"Luân… cậu phải đưa tên đó ra, cậu ta cũng có liên quan đến sự việc này."
"Xin lỗi Hải Duy, Bội San cậu ta không có liên quan gì hết, anh chỉ cần biết như vậy là được."
"Cậu… đồ thần kinh này!!!"
Hải Duy không nhượng bộ đẩy mạnh người cậu sang một bên đi đến chiếc xe ô tô đang đậu phía trước.
Luân tiến đến dùng nắm đấm của mình sượt qua mặt Hải Duy, đôi mắt vô cùng kiên định, nhất quyết bảo vệ chiếc xe.
"Anh đừng đụng đến giới hạn của tôi.
Cút!!!" Hơi thở của cậu bây giờ rất hỗn loạn, cậu sợ hãi Hải Duy sẽ cứng đầu đưa San đi.
Cậu biết bản thân mình bây giờ đang làm sai nhưng không thể nào thả lỏng tinh thần được.
"Cậu bị điên rồi Luân? Chỉ vì một tên côn đồ xó chợ mà cậu đánh tôi? Buông bỏ đi, để tôi đưa tên kia đi điều tra, nếu như hắn không liên quan đến vụ việc sẽ được thả ra sớm thôi."
Lần đầu tiên Hải Duy chứng kiến Vĩnh Luân phát điên vì một người, anh không thể vì tình cảm anh