"Tại sao không? Tớ đã giúp cậu thoát khỏi phiền phức ngày hôm nay, thật sự mong chờ bữa cơm cậu bao đó.
Nếu không có cách để liên lạc, chẳng lẽ đợi đến già hay sao?"
Cậu chưa bao giờ thấy San khó khăn như vậy, trước đây cậu ấy sẽ gật đầu đồng ý liền dù là việc gì.
Nhưng hiện tại chỉ xin số điện thoại mà phải suy nghĩ lâu như vậy.
Chẳng lẽ… cậu ấy đã có người yêu?
"San… cậu có người yêu rồi sao?"
"Gì cơ? Làm gì có." Cô khó hiểu nhìn Luân, sao cậu ấy cứ hỏi linh tinh thế không biết.
Nhìn cô giống đang yêu lắm hay sao?
"Sao tớ xin số mà nhìn cậu khó xử quá vậy? Trước đây San mà tớ biết đâu có như bây giờ." Nếu như không phải vậy khả năng cao, việc làm San khó xử chính là cậu.
"Vậy sao? Chỉ là tớ già rồi hơi chậm tiêu, nếu cậu thật sự muốn thì tớ sẽ cho." Cô xòe bàn tay mình ra chĩa về hướng Luân đứng: "Đưa đây."
"Hả!?" Tự nhiên rơi vào thế bị động, cậu ngây người một lát mới hiểu ý tứ của San: "Chờ tớ tí… đây điện thoại."
Cầm được điện thoại của Luân, cô bấm một dãy số lạ xong trả lại cho chủ nhân của nó.
Số vừa rồi cho không phải là chính thức, cô hay dùng nó để làm việc.
Còn số chính của cô vẫn như xưa không thay đổi, chỉ sợ Luân biết được sẽ trách mình vô tâm chảnh chọe.
"Trả cậu."
"San, tối nay nhớ trả lời tin nhắn của tớ nhé."
Luân vui vẻ cầm lấy điện thoại, lưu lại với biệt danh San cọc cằn.
Cũng đã đến lúc phải vào làm, cậu chào tạm biệt cô, rồi chạy tung tăng đi vào trụ sở.
"Vui đến vậy sao?" Cô nhìn hành động trẻ con của Luân thì vô thức mỉm cười.
"Cười?"
Cô chạm vào khóe môi của mình mà ngơ ngác, đã lâu lắm rồi mới có một nụ cười mãn nguyện.
"Tôi phải làm sao với cậu đây Luân? Có chạy đằng trời cũng không khỏi nắng."
...
Hôm nay công việc không suôn sẻ, San ghé chợ mua ít lòng và dưa chua để nấu ăn buổi tối.
"Còn quên gì nữa không ta?" Cô nhìn vào đôi tay đang xách đầy đồ ăn có hơi băn khoăn, hôm nay khá là xui xẻo chắc phải mua trứng vịt lộn ăn để xả xui.
Đang đứng trước cổng chợ cô lần nữa quay vào sạp hàng bán trứng: "Chú ơi! Bán cho cháu chục trứng vịt lộn, lựa con non nhé."
"Rau răm không nhóc?" Ông chú ngồi chờ trực nãy giờ mới có khách ghé qua, hôm nay lại được khách quen mở hàng.
"Rau răm nhà chú héo lắm, không lấy đâu." Cô mỉm cười nhìn ông chú, dù gì từ chối thì ông ấy cũng nhét cho cô mà thôi, lời nói lúc nãy đều là chọc ghẹo.
"Lấy hộ chú đi.
Vịt lộn không có rau răm giống như đàn ông bị thiếu máu dăm trong người vậy đó." Ông chú vừa lấy rau răm bỏ vào bịch, vừa đứng ngâm thơ.
"Lại nữa rồi… chú cứ vậy con nghĩ không bà nào dám bén mảng tới gần đâu." Cô nhận lấy bịch trứng từ ông chú miệng thì liên tục dạy dỗ.
"Trời ơi, dân chợ búa quen rồi.
Kêu sửa, là sửa sao? Hay là cháu giới thiệu mẹ Vân cho chú đi, trứng này miễn phí luôn." Nhắc tới mẹ của San mắt ông liền sáng quắc, bao năm nay ra sức làm quen nhưng