Diêu Lương nghe người ta nói, một người dù xui xẻo cỡ nào cũng phải có giới hạn.
Anh cảm thấy những lời này sai rồi, sự xui xẻo của anh không có một giới hạn nào cả.
Chưa kể đến việc mới sáng tinh mơ cấp trên đã gọi điện thúc giục anh đến công ty, Diêu Lương cạo râu còn tiện tay cạo ra mấy vết thương, nướng bánh mì thì bánh mì cháy xém. Một đống chuyện xui xẻo.
Lúc này Diêu Lương mới nhìn đến gã đàn ông say khướt nằm hình chữ đại (大) trên giường, trán đột nhiên giật giật, tự vấn bản thân tại sao lại có người bạn như vậy, sau đó chuẩn bị tâm lý một chút, thở thật sâu, Diêu Lương cầm loa Bluetooth gắn vào tai gã.
Sự thực chứng minh, âm thanh từ loa Bluetooth không thể đánh thức một kẻ say rượu như Vương Húc Thăng.
Diêu Lương nhìn đồng hồ, biết mình không thể tốn thêm thời gian cho gã, anh giơ tay chém xuống, chuẩn xác đánh vào phần đầu Vương Húc Thăng.
"Mẹ kiếp, ai đánh ông."
Vương Húc Thăng ngồi dậy ngay lập tức, xoa xoa sau đầu, rống lên với vẻ mặt cực kỳ không vui, giống như một con mèo lớn bị ai đó giẫm phải đuôi, chỉ thiếu đống lông mèo thôi.
"Diêu Lương? Tại sao cậu lại đứng đó?"
Vương Húc Thăng quay đầu lại, nhìn thấy Diêu Lương đang khoanh tay đứng nhìn mình.
"Mau ra ngoài ăn sáng, tôi còn phải đi làm."
Diêu Lương khịt mũi lạnh lùng, để lại Vương Húc Thăng một mình ngơ ngác trong phòng.
"Tôi nói này, sao cậu vẫn đi làm thế, sếp cậu cũng lạ thật, nhân viên đã xin nghỉ rồi còn gọi tới làm."
"Tôi mà không đi làm thì sẽ trở thành một kẻ vừa thất tình vừa thất nghiệp, lại còn không có tiền đó."
"Tùy tiện tìm một cái khác không phải được rồi sao... Diêu Lương, cậu nướng bánh mì cháy quá."
Đầu Vương Húc Thăng như ổ gà, mặc bộ đồ ngủ mấy chục tệ của Diêu Lương, khiến Diêu Lương suýt chút nữa đã quên mất người đàn ông này cũng là một kẻ giàu có, nói đổi nhà đổi công ty nghe nhẹ nhàng như nói hôm nay ăn gì vậy.
Chủ nghĩa tư bản xấu xa này.
Ánh mắt Diêu Lương nhìn Vương Húc Thăng mang theo chút oán hận.
Vương Húc Thăng đang phàn nàn về chiếc bánh mì nướng bị cháy, không nhìn thấy ánh mắt kia của Diêu Lương.
Diêu Lương đang muốn đuổi người thì nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Diêu Lương thầm nghĩ, nhà anh chẳng phải phong thủy đắc địa gì, sao gần đây từng người một cứ tìm đến.
Cửa vừa mở ra, bóng dáng một người phụ nữ xuất hiện, bên cạnh còn có vài túi đồ lớn.
"Sao bà tới được đây?"
Khi thấy rõ người tới là ai, sắc mặt Diêu Lương lập tức thay đổi.
"Diêu Diêu, gần đây con không có tin tức gì, mẹ và bà nội đều lo lắng cho con. Nghe nói hôm nay con được nghỉ, mẹ không quấy rầy con chứ."
Người phụ nữ ngoài cửa lúc nói chuyện không dám nhìn thẳng vào mắt Diêu Lương, nói xong lời cuối cùng mới hơi nhướng mắt nhìn anh một chút, giọng điệu vẫn thận trọng như vậy, mỗi lần nghe được Diêu Lương đều tưởng rằng mình là quái thú ăn thịt người không bằng.
Diêu Lương không mở toàn bộ cửa, chỉ chừa một khoảng trống vừa đủ cho hai người, người phụ nữ không thể nhìn thấy Vương Húc Thăng bên trong, Diêu Lương không muốn bà ấy nhìn thấy gã, nếu không người phụ nữ này sẽ nổi điên mất.
"Giờ tôi phải tới công ty một chuyến, cứ để mấy thứ này ở đây cho tôi là được."
Diêu Lương xoa xoa thái dương đang mơ hồ đau nhức, những người này bình thường không đến lấy một lần, hôm nay vì sao lại cùng nhau đến thế.
Diêu Lương chỉ muốn đuổi người phụ nữ đi, nhưng anh lại quên mất rằng trong nhà còn có một người cũng phiền phức không kém.
"Diêu Lương, cậu đang nói chuyện với ai vậy?"
"Ôi, cháu chào bác ạ."
Vương Húc Thăng thắc mắc tại sao Diêu Lương lâu như vậy không quay lại, liền đi ra xem thử, vừa nhìn thấy người phụ nữ, có lẽ là mẹ của Diêu Lương, gã lập tức chào hỏi.
Diêu Lương không thích nói về chuyện gia đình, vì vậy, dù Vương Húc Thăng và những người khác dù quen biết Diêu Lương nhiều năm nhưng họ chỉ biết được chút ít về mối quan hệ của Diêu Lương và cha mẹ anh.
Nghe giọng Vương Húc Thăng từ phía sau, Diêu Lương cảm thấy đầu càng lúc càng đau.
Lần này Diêu Lương có thể sẽ thật sự bỏ việc, sau đó đi tìm việc mới như Vương Húc Thăng nói.
"Sao con còn chưa chia tay người đàn ông này!"
Thật khó để tin âm thanh nói chói tai đó lại xuất phát từ người phụ nữ gầy yếu mà dịu dàng trước mặt này.
Người phụ nữ kia nhìn Vương Húc Thăng với đôi mắt