"Buổi sáng vui vẻ."
Diêu Lương không biết đêm đó mình ngủ như thế nào, chỉ biết rằng vừa mở mắt ra đã thấy Trương Dịch Văn trước mặt, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng là một giấc mơ, làm anh sợ hãi không thôi.
Trương Dịch Văn vừa ngủ dậy, tóc như ổ gà. Hắn xoa xoa tóc, giọng điệu cực kỳ lười biếng.
Diêu Lương vẫn chưa quen với việc cả hai chuyển từ bạn bè thành người yêu, trong lúc nhất thời cũng không biết chính mình phải trả lời như thế nào.
"Thế nào, quên mất những gì chính mình nói hôm qua rồi?"
Trương Dịch Văn thay đổi thân phận vô cùng tự nhiên, hắn hôn một cái lên má Diêu Lương. Thấy Diêu Lương mở to đôi mắt và lấy tay che mặt, Trương Dịch Văn rất vui vẻ.
Diêu Lương lúc này mới phản ứng lại, hai người bọn họ thật sự ở bên nhau, anh là bạn trai hàng thật giá thật của Trương Dịch Văn.
Nghĩ vậy, gương mặt Diêu Lương có chút đỏ.
Nhân lúc Diêu Lương còn đang xuất thần, Trương Dịch Văn đứng dậy đi rửa mặt.
Diêu Lương vẫn ở đó mặt đỏ tai hồng dần thích ứng thân phận mới.
Bọn họ vừa bên nhau chưa đến một tuần, Trương Dịch Văn đã phải quay lại Bắc Kinh. Trước khi đi, Trương Dịch Văn còn dặn dò Diêu Lương đừng quên mình. Mỗi ngày đều gọi điện thoại tới, làm bạn cùng phòng của Diêu Lương cứ trêu ghẹo anh mãi.
Đến tận kì nghỉ đông tiếp theo, năm ấy bọn họ thành sinh viên năm ba, cách xa hơn ba trăm ngày đêm, cuối cùng cũng gặp lại nhau.
Lần trở lại này Trương Dịch Văn không báo trước cho đám người Lưu Ninh. Vừa tới nơi, Trương Dịch Văn mang theo vali đi thẳng đến trường học của Diêu Lương. Lúc nhìn thấy người mình thích, Trương Dịch Văn phiền não ai oán nói bọn họ gặp mặt còn khó hơn Ngưu Lang Chức Nữ.
Diêu Lương lại không nghĩ như vậy, chỉ cần có thể ở bên Trương Dịch Văn, dù chỉ gặp nhau mỗi năm một lần như Ngưu Lang Chức Nữ anh cũng nguyện ý.
Kì nghỉ đông năm đó, trừ lúc chúc tết, thời gian còn lại bọn họ đều ở cùng một chỗ.
Cũng khi ấy, chiến tranh lạnh đã nổ ra lần đầu tiên kể từ khi Diêu Lương và Trương Dịch Văn quen biết nhau.
Ngày nào cũng cũng ở cùng một chỗ không tránh khỏi việc giúp nhau giải quyết nhu cầu sinh lý. Hai người như bình thường hỗ trợ nhau một lúc, dần dần Trương Dịch Văn nảy ra chút tâm tư.
"Diêu Diêu, chúng ta đã hẹn hò khoảng một năm rồi. Tính ra cũng đã quen biết nhau được bốn năm năm. Tôi cảm thấy..."
Sau khi tiếp xúc với Trương Dịch Văn, Diêu Lương phát hiện ra rằng mỗi lần có ý tưởng ma quái gì, hắn luôn vòng vo vạn dặm rồi mới đi vào trọng điểm, lần nào cũng một chiêu như vậy.
Nhưng chiêu này Diêu Lương rất thích.
"Được."
Không đợi Trương Dịch Văn nói xong một câu hoàn chỉnh, Diêu Lương đã đoán được hắn định nói gì.
Kỳ thật cũng không khó đoán, tuổi trẻ giàu tinh lực, ở cạnh người mình thích còn có thể nghĩ đến điều gì chứ.
Còn còn không phải là chuyện đó.
Trương Dịch Văn vốn dĩ cho rằng Diêu Lương nhất định phải có chút ngượng ngùng, ngờ đâu lại thẳng thắn như vậy, Trương Dịch Văn vui mừng khôn xiết, trực tiếp đè Diêu Lương xuống.
Đè người ta xuống rồi mới nhớ ra chưa mua những dụng cụ chuẩn bị, cũng không trách Trương Dịch Văn được, dù sao thì hắn đã chuẩn bị tâm lý phải thuyết phục Diêu Lương rất lâu, không nghĩ tới Diêu Lương dễ dàng đáp ứng như vậy.
Trương Dịch Văn không nỡ làm người dưới thân đau, đang nghĩ lần sau tiếp tục, kết quả Diêu Lương thật ra đã chuẩn bị tốt. Anh mở tủ bên cạnh ra, tất cả các công cụ cần thiết đều ở đó.
Trương Dịch Văn giật mình trong chốc lát, sau đó càng vui vẻ hơn, động tác trên tay càng lúc càng lớn,