Lúc tỉnh lại, Trương Dịch Văn như lọt vào sương mù, vừa mở mắt đã thấy trần nhà màu trắng, mùi thuốc khử trùng nồng nặc chỉ có ở bệnh viện xộc vào mũi hắn.
Đây là bệnh viện.
Trương Dịch Văn tức khắc hiểu ra, mày không nhịn được mà nhướng lên.
Trương Dịch Văn cố gắng nhớ lại lý do mình bị đưa vào bệnh viện, tìm kiếm ký ức về vụ tai nạn xe trong đầu. Hình ảnh bản thân lái xe hiện lên, Trương Dịch Văn thấy mình không chịu nỗi mà nhắm mắt lại vài giây, sau đó va vào cột đèn, hôn mê bất tỉnh.
Mở mắt ra đã nằm trong bệnh viện.
Trương Dịch Văn thở dài.
Cũng do lúc đó hắn nóng nảy, đầu óc rối loạn, không cho tài xế đưa đi, nên cuối cùng phải dạo một vòng quỷ môn quan.
Hôm đó Trương Dịch Văn ở công ty tăng ca mấy đêm, vừa tan làm thì nhận được điện thoại của Vương Húc Thăng. Gã nói mẹ của Diêu Lương đến, vừa nhìn thấy gã đã van nài gã hãy buông tha Diêu Lương, Trương Dịch Văn nghe qua liền biết sự tình không ổn.
Mẹ Diêu Lương đã biết chuyện của bọn họ, còn kịch liệt phản đối.
Khoảng ba năm trước, vừa vặn là Tết Âm Lịch, sau một hồi tình cảm, Trương Dịch Văn đưa Diêu Lương về nhà. Tới dưới lầu nhà Diêu Lương, thừa dịp trời tối và xung quanh không có ai, Trương Dịch Văn đã hôn trộm anh.
Ngờ đâu mẹ Diêu Lương tình cờ bắt gặp.
Bị bắt quả tang như vậy, hai người muốn biện minh cũng khó. Trước khi mẹ mình phát điên, Diêu Lương đã kịp kéo Trương Dịch Văn đi.
May là bà ấy không nhìn rõ người hôn con trai mình, nhờ vậy Trương Dịch Văn vẫn có thể thỉnh thoảng ghé thăm bà nội Diêu Lương.
Lần này, mẹ Diêu Lương có lẽ tưởng người hôm đó là Vương Húc Thăng, nhớ tới bộ dạng của bà ấy, Trương Dịch Văn sợ Diêu Lương sẽ có chuyện gì nên không quan tâm việc lái xe mệt mỏi mà lái thẳng đến chỗ Diêu Lương, không ngờ lại xảy ra tai nạn xe.
Trương Dịch Văn nhìn xung quanh, chỉ thấy chiếc áo khoác trên ghế bên cạnh, hắn luôn cảm thấy chiếc áo này có chút quen thuộc, đang nghĩ xem là ai thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói:
"Cậu tỉnh rồi, có chuyện gì không, đầu có đau không?"
Diêu Lương vừa mang nước về, thấy người trên giường bệnh tỉnh lại, vội vàng bước tới hỏi xem có gì dị thường trong người không, đồng thời ấn chuông gọi bác sĩ và y tá bên cạnh.
Diêu Lương đang đợi Trương Dịch Văn trả lời, nhưng Trương Dịch Văn chỉ nhìn chằm chằm vào anh như một kẻ ngốc mà không nói lời nào. Diêu Lương rất lo lắng khi thấy hắn như vậy, sợ rằng có chuyện gì không ổn.
Cho đến khi bác sĩ cùng với y tá bước vào tách họ ra, Trương Dịch Văn vẫn cứ nhìn Diêu Lương chằm chằm.
Cuối cùng vẫn là bác sĩ phất tay trước mặt, Trương Dịch Văn mới thu hồi tầm mắt, nghiêm túc trả lời câu hỏi của bác sĩ.
Sau khi kiểm tra một vòng, bác sĩ nói với Diêu Lương rằng tình trạng của Trương Dịch Văn tốt hơn dự kiến, sau vài ngày theo dõi, có lẽ hắn sẽ được xuất viện.
Nghe thấy lời bác sĩ, thứ đè nặng trong lòng Diêu Lương mấy ngày nay đã tan biến, anh nhẹ nhõm một hơi, toàn thân thả lỏng.
Trương Dịch Văn ngơ ngác nhìn Diêu Lương, Diêu Lương đi tới đâu thì ánh mắt của Trương Dịch Văn sẽ hướng tới đó. Trương Dịch Văn không lên tiếng gọi anh, hắn sợ khi nói chuyện, tất thảy đều là một giấc chiêm bao.
Tỉnh lại từ trong mộng, chỉ có mình hắn, bên cạnh vẫn là một mảnh trống không lạnh lẽo.
Diêu Lương quay lưng về phía Trương Dịch Văn, không biết người phía sau có nhiều tâm sự như vậy. Thấy an tâm, Diêu Lương cầm điện thoại đi ra ngoài, chuẩn bị gọi điện thông báo cho Trương Mẫn Lộ.
Trương Dịch Văn thấy Diêu Lương rời đi, muốn mở miệng ngăn anh lại, nhưng cổ họng khô khốc khiến Trương Dịch Văn khó lòng phát ra được âm thanh, mãi đến khi Diêu Lương đi ra ngoài cũng chưa gọi thành tiếng.
"Diêu... Lương..."
Khi Diêu Lương kết thúc cuộc gọi trở vào,