Nghe Bạch lão đầu muốn mời phụ huynh, Diêu Lương không thể ngồi yên được nữa, "soạt" một tiếng đứng lên.
Ánh mắt cả phòng tập trung lên người Diêu Lương.
"Thế nào, mời phụ huynh còn không vui à? Cậu vi phạm lần đầu cũng là vi phạm! Vẫn phải mời! Không có gì để nói!"
Bạch lão đầu đang nổi nóng, thấy Diêu Lương một bộ dạng không tình nguyện lại càng tức giận hơn, vì vậy liền nhìn chằm chằm anh không nói gì.
Diêu Lương chỉ biết đứng đó, tay siết chặt thành nắm, nửa ngày cũng không nói câu nào.
Trương Dịch Văn nghe xong, suy nghĩ một hồi liền đứng lên.
"Không mời được, ba em không có thời gian."
Thanh âm Trương Dịch Văn bên cạnh vang lên, Diêu Lương kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy hắn khoan thai đứng thẳng dậy, vẫn cà lơ phất phơ.
Sắc mặt Bạch lão đầu lúc xanh lúc trắng, bị chọc tức đến mất cả lý trí.
Không khí khẩn trương trong phòng hiệu trưởng liên tục tăng lên, tựa như chỉ cần thêm một người lên tiếng là có thể bùng nổ.
"Ôi, hiệu trưởng, Diêu Lương mới vi phạm lần đầu, không cần gọi điện mời phụ huynh, ông nhìn xem, kiểm điểm cũng viết xong rồi, cứ giao cho tôi đi."
Lão Tào không biết đến phòng hiệu trưởng từ lúc nào, vừa thấy tình huống này đã mở miệng biện hộ cho Diêu Lương.
"Được rồi, chuyện Diêu Lương giao cho thầy Tào giải quyết, mấy người các cậu, hôm nay tôi nhất định sẽ mời phụ huynh! Tôi bình thường quá dung túng các cậu, thế nên mới cho các cậu cơ hội tung hoành như vậy!"
Bạch lão đầu nhìn đám người Trương Dịch Văn, thái dương run bần bật, đám học sinh này gây cho ông đủ phiền toái, thôi thì nghe theo lời lão Tào vậy.
Diêu Lương theo lão Tào đi ra ngoài, đóng cửa rồi còn có thể nghe được tiếng thầy hiệu trưởng, xem ra Trương Dịch Văn hôm nay không thể bước ra khỏi trường dễ như vậy.
"Diêu Lương, thầy biết em không phải người không tuân theo nội quy học sinh, cho nên trước mắt sẽ gạt hết các loại giáo dục tư tưởng sang một bên, thầy gọi em ra đây là có chút chuyện muốn nói với em."
Lão Tào cau mày, khuôn mặt vốn dĩ tươi cười cả ngày nay cũng trở nên nghiêm túc, như đang suy nghĩ không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
"Hôm nay ba em gọi tới, yêu cầu trường hoàn lại học phí đã đóng cho em trước đó, còn nói về sau sẽ không đóng học phí cho em nữa, trường vốn muốn mời ông ấy tới, nhưng thầy đã cản lại, tạm thời sẽ không mời..."
Nhìn biểu tình của Diêu Lương, lão Tào cẩn thận từng li từng tí nói, sau đó dừng một chút:
"Nếu em và ba em có chuyện gì không ổn, có thể nói với thầy, thầy sẽ tìm cách giúp em."
Thành thật mà nói, lão Tào thực sự yêu thương đứa nhỏ này, nhìn Diêu Lương quanh năm mặc một chiếc áo khoác, chẳng dám nghĩ dưới lớp áo đó là cái dạng gì, nhưng ông khẳng định ba của Diêu Lương không tránh khỏi liên quan.
"Cảm ơn thầy Tào."
Diêu Lương vẫn biểu tình nhàn nhạt như thể không thèm để ý, mặc dù nói cảm ơn nhưng ý tứ chính là từ chối sự giúp đỡ của lão Tào.
Trong lòng lão Tào hiểu rõ Diêu Lương tính tình bướng bỉnh, chắc hẳn sẽ không tìm ông giúp đỡ, chỉ có thể để Diêu Lương đi.
Người trẻ tuổi tâm tính hiếu thắng, không muốn cùng người khác nói về khó khăn của mình, khó nghe mà nói chính là bướng bỉnh. Khẩu khí bướng bỉnh này thời trẻ ai không từng trải qua vài lần. Nhưng cái bướng bỉnh trên người Diêu Lương chỉ có thể khiến anh chịu khổ, ông có tâm muốn giúp đỡ, Diêu Lương không chịu thì cũng chẳng làm gì được, chỉ có thể giúp được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Lão Tào nghe tiếng ồn ào của Bạch lão đầu và Trương Dịch Văn trong phòng, nghĩ tới Diêu Lương, chỉ cảm thán còn không phải là đồng nhân bất đồng mệnh.
Ba, làm chủ gia đình, là trụ cột gia đình, nâng đỡ vùng trời mang tên tổ ấm.
Những lời này là hồi nhỏ Diêu Lương nghe mẹ anh nói.
"Vậy thì mẹ, mẹ là gì?"
"Mẹ là trụ cột của trụ cột, ba con chống đỡ bầu trời ngoài đó, mẹ giúp cha vun vén bên trong."
Mẹ, chính là chỗ dựa cho người chủ gia đình.
Trụ cột không còn, người cũng đi mất, không chống đỡ nổi trời xanh, gia đình chỉ có thể sụp đổ.
Mà những người sống ở đó chỉ biết chịu đựng, tiếp tục sống trong căn nhà dột nát, hoang mang suốt cả ngày trời.
Mẹ Diêu Lương bỏ nhà theo một người đàn ông khi Diêu Lương đang học lớp mười một, lúc rời đi trời còn tối mịt, chỉ để lại một lá thư.
Nội dung bức thư chỉ nói về việc bà ấy có lỗi với hai người bọn họ, nói cái gì mà không thể không đi theo người đàn ông đó, vì