Rất nhanh Đỗ Thành đã bình luận dưới dòng trạng thái kia của hắn: “Cẩu độc thân* thật bi ai.”
[ Cẩu độc thân: Chó FA. Đại khái là chỉ những người vẫn còn FA, cudon. ]
Nhiếp tổng vừa xì xụp húp mì sợi vừa trả lời: “Nói rất đúng, cứ như cậu không phải cẩu độc thân ấy.”
Đỗ Thành: “Nhưng tối hôm nay tôi có tiệc lớn để ăn.”
Nhiếp tổng trả lời “Ha hả” để kết thúc cuộc trò chuyện, tắt điện thoại mà tiếp tục xì xụp ăn mì. Hắn vừa ăn vừa nghĩ đến nhà hàng Tây Ban Nha cao cấp, có psirloin, đặc sản paella, chân giò hun khói Liberian, thịt lợn nướng và cá ngừ nữa. Càng nghĩ thì mì trong miệng càng khó ăn, đành trực tiếp ném vào thùng rác, xoay người đi đến phòng tắm, dự định tắm nhanh rồi đi ngủ.
Nhiếp Vân Thâm mới vừa tắm rửa xong đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động trên giường điên cuồng vang.
Hắn tiến gần mép giường, khom lưng cầm lấy di động, trên màn hình hiện lên hai chữ to tướng: Thư Ngạn.
Nhiếp Vân Thâm lập tức ấn nghe, vô cùng không khách khí hỏi: “Có việc gì?”
Giọng nói của Thư Ngạn vẫn ôn hòa trầm thấp như thường: “Tôi ở dưới lầu nhà cậu.”
Nhiếp Vân Thâm nói: “Lăn.”
Thư Ngạn tính tình tốt nhẹ giọng dỗ dành: “Mang cho cậu đồ ăn ngon.”
Nhiếp Vân Thâm “Tôi không cần.”
Thư Ngạn: “Sủi cảo tôm thủy tinh, thịt bò luộc, cánh gà bào ngư, bánh củ cải sốt tương XO……”
Nhiếp Vân Thâm trầm mặc mà nuốt nuốt nước miếng. Mẹ nó, vừa rồi đáng lẽ ra phải ăn xong bát mì kia chứ, bây giờ đói quá.
Thư Ngạn tiếp tục công cuộc dụ dỗ: “Tôi mua ở Cường Thịnh Hiên.”
Ba chữ “Cường Thịnh Hiên” thành công phá nát thêm một tầng phòng thủ nữa trong lòng Nhiếp Vân Thâm. Nơi đây là cửa hiệu lâu đời ở đối diện Z, hồi hắn đi học rất thích đến, thiếu điều đi kể với Thư Ngạn luôn.
Nhiếp Vân Thâm đen mặt: “Làm sao cậu biết tôi thích ăn những thứ này?”
Thư Ngạn ở đầu dây bên kia không nói gì nữa.
Nhiếp Vân Thâm “À” một tiếng: “Cậu thật sự rất chú ý đến tôi.” Sau đó lại nói: “Tại sao cậu lại cảm thấy bây giờ tôi vẫn còn thích ăn thế?”
Thư Ngạn nói: “Tôi cảm thấy khẩu vị của cậu không thay đổi.”
Nhiếp Vân Thâm “Bang” một tiếng treo điện thoại.
Thư Ngạn quay đầu nhìn hộp điểm tâm trên ghế phụ, không rõ biết nghĩ mà cong cong khóe môi.
Mười phút sau, Nhiếp Vân Thâm tùy tiện mặc bộ quần áo hưu nhàn xuất hiện ngoài xe y.
Thư Ngạn ngồi trong xe ngửa đầu nhìn hắn, thái độ tốt đến mức hoàn toàn có thể thắp sáng năm ngôi sao nhỏ luôn. Nhưng Nhiếp tổng vẫn đeo gương mặt Poker hiển nhiên tâm tình đang không tốt, một nửa là vì đã đói bụng, một nửa là vì người ngồi trong xe thật sự quá thiếu, quá thiếu*!
[ Thiếu: Thiếu ở đây mình cũng chả rõ là cái gì. Có lẽ là thiếu đánh đi. ]
Ở trước mặt Nhiếp Vân Thâm đang nổi bão mà Thư Ngạn vẫn có thể bình tĩnh đẩy cửa xe đi ra, đưa hộp đồ ăn xách trong tay qua.
Nếu y không mở miệng thì đương nhiên Nhiếp Vân Thâm cũng sẽ không chủ động chào hỏi với thằng nhãi này, một tay ném số tiền khá lớn qua, một tay tiếp nhận hộp cơm rồi xoay người rời đi.
Không ngờ cái tay kia bị Thư Ngạn túm được.
Nhiếp Vân Thâm còn chưa kịp phản ứng thì thân hình cao lớn ăn mặc đoan chính đã ấn hắn lên thân xe, mạnh mẽ chặn lại.
Dưới tán cây xinh đẹp Thư Ngạn nặng nề hạ thấp người hôn Nhiếp Vân Thâm làm hắn sợ tới mức hai mắt trợn tròn hết cả lên.
Năm ngón tay xách hộp đồ ăn co lại thành quyền, gân xanh trên trán run rẩy, kiệt lực nhẫn nại để không đấm một cú lên.
Nếu không phải mấy thứ hắn đang giữ thật sự là những món hắn rất thích ăn thì hắn sẽ không chút do dự mà đổ hết vào đầu Thư Ngạn!
Vì thế Nhiếp Vân Thâm cũng chỉ có thể há mồm mắng chửi: “Ta thao ——” (mắng chửi là phải thế “thượng ngươi” nhẹ nhàng quá như mắng yêu ấy)
Cái này là mở miệng theo bản năng thôi, nhưng giọng nói đã nhanh chóng bị chặn lại, người phía trên lợi dụng khe hở mà vươn đầu lưỡi linh hoạt ra xâm nhập vào khoang miệng hắn, ép Nhiếp Vân Thâm phải hít vào một hơi. Thư Ngạn bá đạo đến tột cùng, hơi thở y hòa với hương nước hoa Cologne quen thuộc, ái muội đến mức khiến người khác giận sôi máu. Nhiếp Vân Thâm giãy giụa lui về sau, môi răng mới kéo ra được chút khoảng cách đã bị tư thế hiện tại ngăn chặn đường trốn.
Một tay Thư Ngạn ôm eo, một tay giữ chặt cái ót hắn, giam cầm hắn ở trong lồng ngực của mình.
Hàng ngàn hàng vạn con thảo nê mã* chạy như điện qua đáy lòng Nhiếp tổng, con nào con nấy đều ra sức kêu gào: Đệt đệt đệt đệt đệt đệt!
[ Thảo nê mã: Con này là lạc đà cừu ( Alpaca ). Không hề biết cắn người, khi tức giận chỉ làm động tác nghe cực kì thiếu vệ sinh thôi. KHẠC! NHỔ! VÀO! MẶT! BẠN! ] [Cũng có nghĩa là câu chửi bậy F**k your morther]
Cậu con mẹ nó phát điên cái gì thế, hộ gia đình trong tiểu khu này nhiều như vậy, bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ!
[ #Mật: Trọng điểm là ngài đang bị cưỡng hôn cơ mà!? ]
Một tay Nhiếp Vân Thâm xách hộp đồ ăn, ném không được mà giữ chẳng xong, một tay khác lại bị Thư Ngạn chế trụ, cứ như đeo gông cùm xiềng xích trên người ấy. Sau một gồi vật lộn mà mãi cũng không thoát ra được, còn để mình toát mồ hôi đầy người nữa chứ. Môi hắn bị chặn lại, ưm ưm kháng nghị hai tiếng, lúc sau đành oán hận buông xuôi, chủ động gặm cắn khối thịt mềm mại phía trên.
Ngón tay Thư Ngạn cầm lấy sợi tóc dưới gáy hắn, sắc tình đến cực điểm dây dưa kịch liệt với Nhiếp Vân Thâm. Ban đầu là bá đạo xâm lấn và chống cự kịch liệt, chiến cuộc giằng co căng thẳng, ẩn ẩn tiếng nước xen lẫn một hai tiếng giãy giụa kêu rên. Hơi thở nhiệt liệt bên này giảm thì bên kia lại tăng, cơ thể được bao bọc trong quần áo hưu nhàn vốn cứng đờ dần dần mềm xuống. Đột nhiên Nhiếp Vân Thâm dồn hết lực đạo, nắm được eo Thư Ngạn, kéo bộ quần áo phẳng phiu đoan chính lên, cái tay kia đảo khách thành chủ, xoa nắn lung tung eo lưng y, thậm chí còn bắt đầu lần mò vào trong áo sơ mi chỉnh tề.
Trong một góc tiểu khu yên tĩnh không người, dưới bóng cây nửa sáng nửa tối lại xảy ra một sự tình rất hoang đường. Nhiếp Vân Thâm có thể cảm thấy hạ thể nơi hai người dính sát vào nhau đang dần biến hóa. Hắn bị dục hỏa đốt người nên sờ vào lưng Thư Ngạn, ách giọng nói nhỏ: “Lên lầu.”
Thư Ngạn hơi đẩy hắn ra một chút, giữa hai cánh môi vừa rời nhau kéo ra một sợi chỉ bạc, giọng nói mê hoặc của y