Kỳ nghỉ đông năm
2005, A Hoành đội tuyết dẫn một vị khách về nhà. Là Vân Tại - một chàng
trai thích đôi kính đọc sách, có bàn tay trắng trẻo, giỏi lập trình,
khôi ngô, nho nhã.
Bà Uẩn nảy ra một suy nghĩ, liền hỏi A Hoành: “Cha con ở quê đã tìm cho cậu ấy mối nào chưa?”
Cô sững lại rồi đáp: “Chưa ạ.”
Bà liền kéo con gái sang một bên, cười hỏi: “Con thấy Tư Nhĩ thế nào?”
A Hoành ngoái lại Vân Tại đang chỉ cho Tư Nhĩ cách update trò game, hai
người ngồi với nhau, một người dịu dàng, một người lém lỉnh, rất đẹp
đôi.
A Hoành nghĩ một lát rồi phì cười nói: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ cậu ấy chín chắn, cậu ấy còn kém Nhĩ Nhĩ hai tuổi đấy.”
Bà chỉ tay lên trán cô mắng yêu: “Thời buổi nào rồi, mẹ mày có cổ hủ đâu mà sao đẻ mày ra cổ hủ, lạc hậu thế.”
A Hoành đỏ bừng mặt, nhẩm tính, nếu Vân Tại lấy Nhĩ Nhĩ thì hai gia đình
càng gần gũi hơn, sau này Tại Tại an cư ở thành phố B, chắc chắn ba nuôi cô cũng sẽ đến, như thế cô càng dễ làm tròn chữ hiếu hơn. Quả là rất
ổn, cô liền mỉm cười, gật đầu với mẹ. “Mẹ, con sẽ thử xem, nếu hai đứa
có ý định đó thì càng tốt, không thì…”
Bà Uẩn liền gật đầu nói:
“Không thì cũng không sao cả, mẹ cũng chỉ bất chợt nảy ra suy nghĩ đó
thôi, tụi nó cũng có suy nghĩ của riêng tụi nó.”
Nửa năm trước,
nhà họ Ôn rút cổ phần tại tập đoàn họ Lục, vụ đầu tư này cũng kiếm được
một khoản lớn, Tư Hoán tranh thủ nắm bắt thời cơ mở một công ty. Bà Uẩn
có vẻ nhẹ lòng đi rất nhiều, tính tình cũng sôi nổi trở lại, thỉnh
thoảng cũng đi biểu diễn với bạn bè cũ trong giới âm nhạc hoặc tham gia
các hoạt động vui chơi khác.
Tư Nhĩ thì thường xuyên vỗ má A
Hoành, tỏ vẻ thông cảm: “Tội nghiệp, tất cả lại như mây trôi, trận cậu
bị đánh lần trước coi như uổng công, lại còn bị đuổi ra khỏi nhà. Chậc,
chậc, tớ đoán lúc đó mẹ và anh Tư Hoán đang chuẩn bị một kịch bản cực kì công phu để diễn, vì cốt nhục gia đình mà không từ thủ đoạn. Kết quả,
mỗi phần của cậu là có cao trào, mẹ và anh Tư Hoán thì ẵm trọn một vở
hài kịch.”
A Hoành cười khẩy nói: “Cậu mắc chứng đãng trí à, lúc
tớ bị đuổi ra khỏi nhà, hình như cậu cũng tranh thủ té nước theo mưa còn gì.”
Tư Nhĩ phẩy tay, nghiêm mặt nói: “Nếu đã là kẻ thù thì làm
sao có tình thương được. Ôn Hoành, cậu coi tớ là hạng người nào chứ, tớ
là người rất có nguyên tắc đấy.”
A Hoành mỉm cười nói: “Có thời gian tớ chỉ muốn cắn chết cậu.”
Tư Nhĩ liền xoắn tay áo lên, cười giòn giã nói: “Cắn đi, cậu cắn đi.”
A Hoành liền kéo áo cô xuống, cười nói: “Thôi thôi, con nhỏ này đáng ghét thật, lạnh ốm ra đấy rồi lại đổ tại người ta.” Chợt nhớ đến lời mẹ, bèn hỏi: “Cậu thấy Vân Tại thế nào?”
Tư Nhĩ đảo mắt, mặt đầy cảnh
giác: “Thế nào là sao, mẹ lại nghĩ ra trò mèo gì hả? Lần trước dám vun
vào cho tớ với Trương Nhược, ăn ba bữa cơm bọn tớ đánh nhau ba lần, làm
hỏng ba chiếc áo Chanel của tớ.”
A Hoành cười nói: “Cậu cũng
chẳng xé của người ta ba bộ Armani còn gì, đến quần còn dám xé. Hơn nữa
lần trước cũng không trách mẹ được, là do mẹ Trương Nhược chấm cậu, cứ
đòi mẹ tạo cơ hội gặp riêng. Mẹ thấy cậu chẳng chịu yêu đương gì cả, sốt ruột nên nghĩ bụng, biết đâu hai người lại say nhau thì sao?”
Tư Nhĩ “Xí” một tiếng rồi nói: “Hắn ta bị con ca sĩ đó đá, còn dám cưa cẩm tớ. Mẹ cũng tệ thật, loại mạt cưa đó chỉ chơi được với mướp đắng thôi,
tớ mà giống mướp đắng à?”
A Hoành cười khúc khích. “Thế Vân Tại thì sao?”
Tư Nhĩ nhìn về phía cửa sổ, cố tình lảng sang vấn đề khác: “Trước đó cậu
có nói với tớ là chị em nhà cậu cãi nhau to cơ mà. Sao năm nay cậu ta
lại về cùng cậu?”
A Hoành mỉm cười nhìn cô. “Năm ngoái khai xuân
trở lại trường, nó bám riết rồi xin lỗi tớ suốt ngày, trông tội nghiệp
lắm. Tớ nghĩ mình làm chị chẳng lẽ không tha thứ cho nó, thế là xí xoá.”
Tư Nhĩ “ờ” rồi đưa tay vạch hơi nước bám trên kính cửa sổ và không nói gì nữa.
A Hoành nheo mắt nói: “Cậu em tớ rất ổn, ngoan như tớ, đảm bảo không bắt nạt cậu.”
Tư Nhĩ liền bĩu môi: “Thôi đi, ngố hệt như cậu…”
A Hoành nhìn cô, không để tâm đến lời cô nói, nghĩ một lát, cười nói:
“Thôi, để tớ thăm dò xem ý Vân Tại thế nào rồi thông báo với cậu sau.”
Vân Tại đang làm lập trình trong phòng A Hoành. Cả nhà đã bố trí cho cậu
một phòng rất rộng rãi, nhưng ngoài lúc ngủ ra, cậu chỉ thích chui vào
phòng A Hoành.
A Hoành vào phòng, cậu liền ngoái lại, nhìn cô, vươn vai rồi cười. “Chị, em đói rồi.”
A Hoành định hỏi chuyện kia nhưng chưa hỏi được, chỉ hỏi cậu muốn ăn gì.
Cậu đáp: “Cái gì cũng được, mì ăn liền cũng ok.”
A Hoành gật đầu, xuống bếp nấu bát mì, rồi lấy thêm một đĩa su hào muối
thái nhỏ, ai ngờ Tư Hoán đội tuyết chui vào, nhìn A Hoành với con mắt
như gặp vị cứu tinh. “A Hoành, có gì ăn không, anh đói sắp xỉu rồi!”
A Hoành thấy trong nồi vẫn còn mì ăn liền lấy cho Tư Hoán một bát, thấy
anh ăn ngấu nghiến, trên người còn có mùi rượu, bèn lắc đầu nói: “Sao
giờ này anh mới về? Đêm hôm khuya khoắt, mẹ đợi anh mãi, giờ đi ngủ
rồi.”
Anh vừa xì xụp ăn mì vừa đáp: “Em tưởng anh không muốn về
nhà ăn cơm hả, công ty mới thành lập, chưa vào quỹ đạo bình thường, khâu nào chẳng phải kiểm soát.”
A Hoành mỉm cười nói: “Anh uống ít rượu thôi, uống nhiều hại sức khoẻ lắm.”
Anh lắc đầu. “Anh uống thế có gì mà nhiều, em chưa nhìn thấy kiểu uống quên hết trời đất đâu. Ngày trước, ờ… không có gì.”
A Hoành cười, chuẩn bị bê bát mì lên tầng thì bị anh gọi giật lại. “A Hoành, ngày mai em có thời gian không?”
A Hoành ngoảnh mặt lại: “Em có, sao vậy anh?”
“Ờ… đi ăn với anh nhé.”
“Em? Em đi làm gì?”
“Viện trưởng Lư là bạn cũ của cha mình, đợt trước anh với con trai chú ấy có
gặp nhau, trông cũng khá ổn. Ờ, em cũng không còn ít tuổi nữa, anh muốn
đưa em đến xem có kết bạn được không.”
A Hoành khựng lại, vờ như không nghe thấy, lên được mấy bậc cầu thang bèn dừng chân lại đáp nhỏ: “Vâng.”
Tư Hoán nói: “Mai là sinh nhật em nhỉ?”
A Hoành đáp một tiếng: “Hai mươi hai tuổi.”
Đúng là không còn nhỏ nữa.
Trước lúc đến điểm hẹn, Tư Hoán dẫn cô đi mua quần áo, làm tóc.
Con trai nhà họ Lư cao ráo, sáng sủa, đẹp trai. Anh này không kế thừa sự
nghiệp làm bác sĩ của cha, sau khi học tài chính mấy năm ở Mỹ đã về nước mở một công ty, khá hợp với Tư Hoán.
Đang bắt tay chào Tư Hoán,
nhìn thấy A Hoành, anh liền mỉm cười nói: “Đúng là nghe danh không bằng
gặp trực tiếp. Chào em, anh là Lư Mạc Quân.”
A Hoành liếc Tư
Hoán, anh liền ra hiệu bằng mắt khích lệ cô, cô liền bắt tay anh nói:
“Lần đầu gặp gỡ, chào anh, em là Ôn Hoành.”
Lư Mạc Quân mỉm cười, để lộ hàm răng trắng muốt, nói: “Anh biết nhà họ Ôn có hai vị tiểu thư, và cũng biết danh tiếng của Ôn Tư Nhĩ. Hôm qua Tư Hoán bảo giới thiệu
cho
anh gặp cô em gái Ôn Hoành của anh ấy, lúc đầu anh còn hơi thất
vọng, nghĩ tại sao không phải là Ôn Tư Nhĩ nhỉ, bây giờ xem ra con mắt
của anh nhỏ mọn quá.”
Mặt A Hoành đỏ bừng, vẻ mất tự nhiên: “Dạ, anh quá khen.”
Tư Hoán cười vẻ đắc ý. “Em gái tôi đứa nào cũng ổn cả. Đây là con cưng của mẹ tôi đấy, nếu không phải cô em này có thói quen sống khép mình thì
đâu đến lượt người làm anh như tôi phải lo lắng.”
Lúc rượu khai
vị được đưa lên, Tư Hoán nhìn đồng hồ, sắp đến giờ A Hoành chào đời. Anh liền lấy từ trong túi ra một hộp bạc thắt nơ xanh, hắng giọng, nói với
Lư Mạc Quân: “Mẹ tôi ở nhà rất cưng A Hoành, cứ bắt đúng giờ phải tặng
quà sinh nhật cho em gái, anh đừng cười nhé.”
Mở hộp quà ra, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, tinh xảo, mặt sợi dây là bông hoa mai kim cương tím.
A Hoành sững sờ, nhìn nó với vẻ luống cuống.
Lư Mạc Quân sửng sốt hỏi: “Đây chính là sợi dây chuyền Tư Mai Ấn được bán
đấu giá trong chương trình biểu diễn từ thiện ở thành phố S hai hôm
trước đúng không? Nghe nói có một người bí ẩn đã mua với giá ba triệu
nhân dân tệ, người đó là anh…”
Tư Hoán liền cười đáp: “Người đến đấu giá không phải là tôi, nhưng tôi đã nhờ người đến mua nó.”
A Hoành cũng giật mình, Tư Hoán vén tóc cô lên rồi đeo nó lên cổ cô. Phía đối diện, anh chàng họ Lư nhìn cô với ánh mắt cháy bỏng. A Hoành cười
khổ, không biết Tư Hoán đang chơi trội kiểu gì nữa?
Lúc hai
người về đến nhà, Vân Tại đang đọc sách, cậu ngước lên thì nhìn thấy A
Hoành và … sợi dây chuyền trên cổ cô, đôi mắt như bị phủ một màn sương,
cậu cười hỏi: “Chị đi xem mắt thế nào rồi?”
A Hoành không được tự nhiên cho lắm, bỏ hết cặp tóc ra, lấy lược chải đầu, cau mày đáp: “Tạm ổn.”
Vân Tại gục đầu xuống đầu gối A Hoành, tay ôm eo cô hỏi: “Chị, chị sắp lấy chồng rồi hả?”
A Hoành liền cười, dịu dàng vuốt má cậu rồi đáp: “Nói linh tinh gì vậy,
chị học y phải mất bảy năm, năm nay mới là năm thứ tư, còn lâu.”
“Thế ba năm nữa chị sẽ lấy chồng ư?”
A Hoành gật đầu. “Đương nhiên rồi, gái lớn gả chồng mà.”
Cậu nhắm mắt lại hỏi: “Chị lấy chồng rồi thì em phải làm thế nào đây? Khó khăn lắm bọn mình mới…”
A Hoành liền cười nói: “Ngốc quá, chị đi lấy chồng rồi thì vẫn là chị em, có gì thay đổi đâu.”
“Như vậy thì chị chẳng có thời gian cho em nữa.”
Cô bật cười: “Chẳng lẽ em định ngồi lì suốt đời trong lòng chị không trưởng thành, cũng không lấy vợ, sinh con ư?”
Cậu ngửi mùi tùng hương thoang thoảng trên người cô, thở dài nói: “Em không cho rằng như thế có gì không ổn.”
A Hoành đang định nói thì di động của cô bỗng đổ chuông.
“Dạ, em đây, anh Lư có việc gì không ạ?”
“Ngày mai ạ, mai sợ không được, mai em đã hẹn với Tư Nhĩ đi shopping…”
“Ngày kia… cũng không được… dạ, em không từ chối… cũng không ghét anh…”
“Cuối tuần ạ… vâng… dạ vâng.”
A Hoành cúp máy.
Vân Tại lấy tay nghịch lọn tóc của cô, đôi mắt mơ màng, suy tư điều gì đó.
Cũng trong thành phố ấy, một chàng trai đeo tai nghe, nằm trên tấm thảm trải sàn long trọng, lặng lẽ lắng nghe tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc
chừng như sắp chọc thủng màng nhĩ đến nơi. Một chàng trai khác đứng sau
lưng anh, dáng người cao ráo, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, trông anh ta như
người tàng hình.
Anh ta nói: “Cậu đang nghĩ gì vậy… tôi chẳng
hiểu gì cả… Sao hôm nay lại bực bội như vậy… ai chọc cậu hả? Phòng làm
việc của tôi… bị cậu làm cho rối tung cả lên… bản kế hoạch năm mới cũng
bị xé hết rồi… Ngôn Hi, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy…”
Anh ta
ngồi bên cạnh Ngôn Hi, lạnh lùng nhìn vào mắt anh và nói: “Tôi rất ghét
bộ dạng này của cậu… chẳng bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của tôi… biết
rõ người cậu yêu là tôi… nhưng luôn bướng bỉnh nuông chiều cảm xúc của
mình… không cho mình và người khác đường lui… Cậu có biết hôm nay vì cậu nổi cáu mà tôi lại phải cho mấy thư ký nghỉ việc không? Tôi biết cậu
rất khó chịu khi nhìn thấy thư ký Trần… nhưng người này không thể sa
thải được… anh ta nắm bắt quá nhiều thứ của tôi… ít nhất là không thể
biến mất…”
Ngôn Hi nhìn lên trần nhà và vẫn lặng lẽ nghe nhạc.
“Ít nhất cậu phải trả lời tôi một câu… cậu muốn thế nào… hoặc cậu đang hậm
hực vì chuyện gì… Nhà họ Ôn, tôi đã hoàn toàn bỏ qua rồi… ngoài những
cái… trong tay ông cụ… một chốc một lát không thể lấy ngay được… nhưng
điều này không thể trở thành lý do khiến cậu nổi cáu… Ngôn Hi!”
Anh ta nhìn anh một hồi lâu rồi bật cười nói: “Sorry, quên mất là cậu không nghe thấy.” Sau đó, anh ta bỏ tai nghe của Ngôn Hi ra rồi bế thốc anh
lên, đi vào gian phòng ngủ được bài trí rất hoa lệ.
Ngôn Hi không chống cự, lần đầu tiên không chống cự.
Anh ta hôn lên mắt, mũi, môi anh. Mặc dù Ngôn Hi không bộc lộ cảm xúc gì,
nhưng tất cả những điều này đã đủ khiến anh cảm thấy sự nhẫn nại của
mình trong hơn hai mươi năm qua là hoàn toàn xứng đáng.
Lục Lưu
quên hết tất cả, cởi bỏ quần áo ngủ của Ngôn Hi, đôi mắt to tròn và làn
da trắng ngần kia, tất cả chỉ có thể thuộc về riêng anh ta. Khi anh ta
hôn xuống phía dưới, Ngôn Hi đột nhiên ngồi nhổm dậy, vớ lấy chiếc ga
trải giường và nôn thốc nôn tháo.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com