Phong: Cảnh báo, chuẩn bị sẵn khăn giấy nha mng T.T
====================================================
Lúc này mà còn không đi thì chính là đồ ngốc.
Vương Tử Văn vội vàng nắm tay nhóc ngốc đứng đờ người bên cạnh, nhanh như chớp vọt vào trong xe.
Trên đường càng nghĩ càng buồn cười, Vương Tử Văn nhịn không được tuôn ra một tràng hắc hắc hắc, Mao Tiểu Vũ lại vẫn thất thần như lạc vào cõi thần tiên, rõ ràng bị dọa sợ không nhẹ.
Vương Tử Văn liếc mắt nhìn cậu, bỗng nhiên nổi lên ý xấu, cố tình nói, "Đỗ tổng cũng lớn gan thật đấy, chỗ này người đến người đi, người nhận ra được xe cậu ta cũng không ít đâu."
Mao Tiểu Vũ nghẹn đến ho khan mấy cái, ừm à hai tiếng.
Vương Tử Văn vừa lái xe, vừa vươn tay chạm vào bả vai Mao Tiểu Vũ, trêu chọc, "Em có phóng khoáng như thế không?"
Mao Tiểu Vũ vội vàng xua tay, "Không, không có."
Vương Tử Văn quay sang chớp chớp mắt với cậu, đùa, "Không muốn thử xem sao à?"
Mao Tiểu Vũ cả người run lên, co rụt về phía sau, không lên tiếng.
Vương Tử Văn cười nói, "Tôi lại rất muốn thử một lần đấy." Nói xong lại liếc một cái qua gương chiếu hậu, hài lòng nói tiếp, "Cái xe này của tôi cũng lớn lắm nha."
"......"
Mao Tiểu Vũ bỗng nhên cảm thấy Vương Tử Văn hẳn là thần xấu hổ chuyển thế, sao nói gì làm gì cũng khiến người khác xấu hổ thế không biết? Mấu chốt là cái tên này còn tự cảm thấy mình không tệ, nhất định cho rằng mình phong lưu phóng khoáng, hài hước dí dỏm lắm đây......!Đúng là cmn xấu hổ thật mà.
Thôi đừng gọi là Vương Tử Văn nữa, dứt khoát gọi là Vương Tử Ngại luôn đi cho rồi......
Nếu vậy thì Mao Văn Văn phải tên là Mao Ngại Ngại à......Aizz, đau đầu thật đó.
Mao Tiểu Vũ không ngừng phun tào trong lòng, xe đột nhiên lại chấn động, đầu cậu thiếu chút nữa đụng phải trần.
Đúng là nghĩ cái gì tới cái đó, không biết xe đi tới chỗ nào, bắt đầu không ngừng xóc nảy, mỗi lần xóc lại khiến người cậu nhảy lên một chút, thoạt nhìn không khác gì bị động kinh gián đoạn.
Vương Tử Văn bên cạnh áy náy nói, "Con đường này chưa tu sửa......rầm...!xong, tôi quên mất, khắp nơi đều là đất......!rầm...!đá, em cố chịu......rầm...!một chút nhé."
Vì thế hai người ở trong những tiếng rầm rầm khó khăn nhích từng chút về phía trước, Vương Tử Văn lúc này còn không quên chọc cậu, hắn cười hắc hắc, nói, "Ây da, cũng vui phết nhỉ, như ngồi ghế mát xa ấy." Vương Tử Văn cảm thụ chốc lát, bỗng nhiên hưng phấn lên, nói, "Nếu không thì như này đi, em đừng bó buộc chính mình nữa, cùng rung lắc với xe đi, nào, thả lỏng, nảy, thả lỏng, nảy, lại thả lỏng, bay lên này, ha ha ha, có phải giống cá chạch lắm không?"
Mao Tiểu Vũ, "......"
Bạn học này, mấy năm không gặp, rốt cuộc anh đã trải qua những gì vậy?
Vương Tử Văn tự mình ha ha ha nửa ngày, sắc mặt Mao Tiểu Vũ lại càng lúc càng tái nhợt, căn bản không cười nổi, ngược lại muốn bụm mặt khóc hơn.
Aizz, thanh xuân tươi đẹp mình khắc cốt ghi tâm vứt cho chó ăn rồi......
Vương Tử Văn cười một hồi mới phát hiện bầu không khí có hơi lạnh, chầm chậm thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói, "Kỳ thực, Tiểu Vũ Mao, ở bên tôi cũng không có hại gì cho em."
Mao Tiểu Vũ ngậm miệng giả chết, trong lòng tiếp tục phun tào: Đúng vậy, không có hại gì, trước kia tôi cũng nghĩ như thế đấy, nhưng mà hôm nay tam quan vỡ nát hết rồi, được chưa? Sao bảo là nam thần cơ mà? Có mà nam thần kinh thì có.
Mao Tiểu Vũ đột nhiên tỉnh ngộ, vứt bỏ thấu kính lọc của fan hâm mộ, nhìn người này phát điên, cậu xem như đã nhìn thấu bản chất của hắn ---- một con hươu ngu ngốc.
Hắn ngốc thế này bây giờ mi mới biết à? Cái gì mà nam thần chứ, chỉ là con hươu đội lốt thôi.
Bỗng nhiên rất muốn tự chọc mù hai mắt mình.
Vương Tử Văn tuyệt đối không thể nào ngờ, mình ngồi trên thần đàn được người sùng bái mười năm, vừa cúi đầu muốn theo đuổi, hình tượng đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Đau đớn bao nhiêu.
Vương Ngu Ngốc còn ở một bên tự kỷ, ý đồ dùng nụ cười chói lóa mê người của mình để câu dẫn Mao Tiểu Vũ, rõ ràng không biết hiệu quả của thấu kính lọc đang mất dần, vẫn tiếp tục lừa mình dối người, "Đây, để tôi liệt kê thử cho em nhé, thứ nhất, bộ dạng tôi không tồi đúng không?"
Mao Tiểu Vũ thở sâu, yên lặng gật đầu.
Điểm này cho dù có thức tỉnh cũng không thể không thừa nhận......
"Tiếp đó, em xem, dáng người tôi cũng rất ổn phải không, một thân cơ bắp này, tay dài chân dài, chỗ nào cũng dài nha."
Vương Tử Văn mịt mờ ám chỉ, đáng tiếc người đối diện lại chỉ thờ ơ, lạnh nhạt ừ một tiếng.
Vương Tử Văn nghĩ: Mao Tiểu Vũ là người hướng nội, chắc không hiểu mấy truyện cười đầy tính ám chỉ này đâu, còn không bằng nói thẳng ra.
Muốn khen mình còn không dễ hay sao? Mình hoàn mỹ thế này, cả người toàn là ưu điểm, có khen ba ngày ba đêm cũng không hết ấy chứ.
Vì thế hắn cười tủm tỉm, nói, "Thứ ba, em chưa được trải nghiệm thôi, chứ kỹ thuật của tôi ở phương diện kia ấy à, thật sự là không chê vào đâu được."
Nghe đến đây Mao Tiểu Vũ rốt cuộc không nhịn được, ngẩng đầu liếc hắn một cái, như là nhớ đến chuyện cũ bi thảm, yên lặng cắn chặt răng, hai mắt trợn trắng.
Cậu nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Không chê vào đâu được cái con khỉ ấy, anh đang lừa ai thế hả?
Vương Tử Văn thổi phồng mình suốt một đường, Mao Tiểu Vũ cũng một đường phun tào, nhưng cậu cũng chỉ dám phun tào trong lòng thôi, ngoài mặt vẫn im như thóc, mãi tới khi Vương Tử Văn đưa cậu về đến nhà, cậu cũng không nói tiếng nào, mặc cho hắn hi hi ha ha cả đường, cậu lại như trút được gánh nặng, vội vã xuống xe đóng sầm cửa lại.
Nhưng mà phun tào thì phun tào, sau khi vào nhà, cậu vẫn nhịn không được lẳng lặng nhích tới ban công, cho tới tận khi xe của Vương Tử Văn khuất dạng mới thu hồi tầm mắt.
Cậu cảm thấy mình hẳn nên kiên quyết hơn một chút, mười năm rồi, rốt cuộc cũng chờ được đến khi người này nhìn thẳng vào mình, muốn hẹn hò với mình, thế nào cũng phải kiêu kỳ một chút, ngược hắn một trận mới được.
Nhưng mà......
Bảo cậu lụy cũng được, hèn cũng không sao, Mao Tiểu Vũ phát hiện, mình căn bản vẫn không nỡ để Vương Tử Văn khó chịu dù chỉ một chút.
Cậu thật sự rất muốn đem hết những chuyện quá khứ ra kể cho hắn nghe, oán trách, lên án hắn, khóc lớn một trận với hắn, thậm chí đánh hắn một trận, chỉ là......chỉ là cậu cố tình lại cứ không có tiền đồ như thế, cho dù có cố lờ đi thế nào đi nữa, thì cảm xúc rõ ràng nhất trong lòng cậu lúc này, vẫn là......! vui mừng không sao tả xiết.
Cậu thật sự rất vui, rất rất vui.
Trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến có một ngày, người mình sùng bái, nhung nhớ suốt mười năm lại nghiêm túc nhìn cậu, nghiêm túc nói với cậu: Tôi thích em, muốn ở bên em, muốn cùng em chiếu cố Văn Văn.
Cùng nhau chiếu cố Văn Văn......!Nhưng mà đồ ngốc kia không biết, hắn vốn dĩ nên chiếu cố con bé.
Mao Tiểu Vũ hất hàm, sau đó lại nhịn không được vui vẻ, nhảy nhót đi tới trước tủ đứng, lấy ra quyển ký họa cậu lưu giữ suốt mười năm, lật xem từng trang một.
Mỗi trang đều ghi lại tâm trạng xao động, lại lo sợ của cậu lúc ấy, nhưng lật xem một lần từ đầu tới cuối, cảm xúc vui mừng lại dần dần rút đi, cậu cũng bắt đầu thất thần.
Kỳ thực nghĩ đến thì, quãng thời gian mười năm ấy, những ký ức khiến cậu thật sự vui vẻ, cũng chỉ gói gọn trong một năm đầu thôi.
Sau đó là nhung nhớ không thôi, cùng dày vò khó có thể chịu đựng.
Cậu chưa từng oán trách Vương Tử Văn, ngược lại, cho dù căn nguyên thống khổ thật sự là từ hắn, nhưng mỗi lần nhớ đến hắn, cậu vẫn cảm thấy người này, là thứ duy nhất cứu rỗi mình trong quãng thời gian tăm tối nhất.
Khi đó, trong cơn đau đến muốn ngất đi, cậu vốn cho rằng mình sẽ bị đánh chết như vậy.
Cậu có thể rõ ràng cảm giác được xương sườn đã bị đánh gãy vài cái, máu phun đầy đất, đau đến không mở nổi mắt, cả người run rẩy.
Đến giờ cậu cũng không biết vì sao đám người đó tuổi còn nhỏ mà lại độc ác nhường ấy, ngược đãi người khác thú vị ở chỗ nào vậy? Nhìn người khác thống khổ vui vẻ như vậy à? Nhưng cậu căn bản không thể chống lại nhiều người như thế, dù có dùng hết sức mình phản kháng đi nữa, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục bị đánh đến thừa sống thiếu chết.
Lúc ấy cậu đã nghĩ, thôi, chết đi cũng được, sống mà phải uất ức, đi tới đâu cũng bị người khinh thường thế này, thì thà chết đi còn hơn.
Tồn tại cũng có nghĩa lý gì chứ? Cha mẹ đã vì cơ thể này mà ruồng bỏ mình, cũng vì mình mà gián tiếp vứt bỏ bà nội, mình làm liên lụy tới bà nội nhiều năm như vậy rồi, chẳng thà chấm dứt tại đây, bà cũng không còn phải vất vả như thế nữa.
Sống mười bảy năm, tốt xấu gì cũng đã có một năm hạnh phúc ngắn ngủi, đã từng có một người tuyệt vời để thích, vậy là đủ rồi.
Lúc đó cậu thật sự muốn chết, nhưng không hề biết, chết kỳ thực cũng không phải chuyện gì quá mức thống khổ, ngược lại, tồn tại trong địa ngục, mới khiến người ta đau đớn đến muốn chấm dứt sinh mạng.
Khi cậu tỉnh lại, trông thấy bà nội khóc đến hai mắt sưng đỏ, cậu theo bản năng đau lòng, gọi một tiếng bà nội, sau đó nước mắt cũng tuôn ra theo.
Nhưng xung quanh có nhiều người đến thế, lại chỉ có mình bà nội là khóc vì cậu thôi, những người khác đều mang vẻ mặt phức tạp, cậu nhìn không hiểu, chỉ cảm thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn mình, đến một tia thương hại cũng không có.
Cậu nằm trên giường bệnh hai tháng, không muốn tiếp tục lãng phí tiền nữa, liền chống đỡ cơ thể mới khôi phục phân nửa ra viện.
Khi ấy cậu quá thương bà nội, hạ quyết tâm phải kiên cường, người khác có nói gì cũng mặc kệ, muốn đánh nhau thì cậu sẽ liều cái mạng này với họ.
Nhưng trở lại trường rồi mới phát hiện, không còn ai ra tay đánh cậu nữa, có điều bí mật cậu che giấu suốt mười bảy năm, thế mà không chút dấu hiệu báo trước bị truyền ra khắp thiên hạ.
Đến tận khi đó Mao Tiểu Vũ mới biết, bị đánh một trận nào phải chuyện gì ghê gớm.
Những vũ nhục sắc bén như dao mới thật sự khiến người ta sống không bằng chết.
Cậu đã không còn nhớ rõ mình phải sống giữa những lời đồn đại ác độc ấy bao lâu, chỉ là đột nhiên có một ngày, cậu không còn nghe được gì nữa.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Không nhìn, không nghe thấy bất cứ thứ gì, tựa như cái xác không hồn nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn bên ngoài cửa sổ, sau đó lại ngơ ngác nhìn về phía giá bóng rổ đã không còn bóng dáng người kia nữa, cứ nhìn như vậy qua một ngày, rồi lại mơ màng chào đón một ngày mới.
Dần dà có người nói cậu có bệnh, cậu mơ hồ nghe được như thế.
Nhưng cậu cũng cảm thấy người nọ nói không sai, cậu quả thật mắc bệnh rồi, chính cậu cũng thấy như thế, có điều cậu chẳng có cảm giác gì, cho dù cứ tiếp tục phung phí từng ngày, chờ đến ngày nào đó rốt cuộc không còn mở mắt ra