Dỗ Văn Văn ngủ xong, Vương Tử Văn ôm bà xã rúc trong chăn nói chuyện phiếm.
"Vừa rồi anh đã đặt lịch hẹn với công ty chuyển nhà rồi, cuối tuần này sẽ chuyển, em xem trong nhà cái gì muốn giữ lại cái gì không, tranh thủ cuối tuần dọn hết lại đi, rồi chuyển qua chỗ anh ở."
Mao Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt đối diện cơ ngực tráng kiện cùng tám múi cơ bụng rắn chắc của Vương Tử Văn, nhịn không được đưa tay sờ sờ, cảm thán, "Học trưởng, dáng người anh tốt thật đấy, giữ gìn kiểu gì vậy?"
Vương Tử Văn túm lấy móng vuốt nhỏ đang sờ loạn của cậu, cười nói, "Đến phòng tập gym thôi, buổi sáng anh còn chạy bộ nữa."
Mao Tiểu Vũ nghĩ nghĩ, có chút mong chờ hỏi, "Vậy về sau em chạy bộ cùng anh được không?"
"Được chứ." Vương Tử Văn thuận tay chọt chọt màn thầu nhỏ mềm như bông của Mao Tiểu Vũ, đùa giỡn, "Tập gym còn giúp lên cơ ngực nữa đó."
Mao Tiểu Vũ vội vàng đẩy tay hắn ra, ngượng ngùng nói, "Ngực không cần lớn thêm nữa đâu......!Em quen làm đàn ông rồi."
Vương Tử Văn ôm cậu hôn hôn, cười nói, "Anh chỉ nói thế thôi, em như thế nào cũng tốt."
Mao Tiểu Vũ nghe vậy lại vui vẻ, nhìn Vương Tử Văn híp mắt cười, ngây người một lát mới nói, "Bây giờ em tin, người với người thật sự có chuyện phù hợp rồi."
Vương Tử Văn lập tức dựng thẳng thân dưới, hắc hắc cười, "Thế hai ta lại phù hợp một chút nhỉ?"
Mao Tiểu Vũ vội vàng khép chặt chân, bất đắc dĩ đẩy hắn, "Đừng làm rộn, em nói thật đó, em cảm thấy anh đặc biệt tốt, chỗ nào cũng tốt hết, đổi lại là người khác em sẽ không có cảm giác như vậy đâu."
Thú tính đã lên, Vương Tử Văn nào còn tâm trí lời ngon tiếng ngọt nữa, dứt khoát lột quần Mao Tiểu Vũ ra, nói, "Anh cũng cảm thấy mình chỗ nào cũng tốt, đặc biệt máy xúc đất hoạt động tốt cực kỳ luôn, nào, chúng mình lại cùng dập dìu thêm một lát đi."
Mao Tiểu Vũ có chút cạn lời, tâm tình thiếu nữ đầy màu hồng phấn nháy mắt bị hắn biến thành cặn bã.
Cậu nghẹn ngào hừ hừ, mặc Vương Tử Văn lăn lộn một hồi, vất vả lắm mới chịu đựng qua, ôm cổ hắn thở dốc, "Đủ...đủ rồi, Văn Văn còn đang ngủ đó."
Vương Tử Văn cọ cọ đùi cậu, nói, "Ngày mai anh sẽ kêu công ty nội thất tới trang bị cách âm cho phòng ngủ của chúng ta bên kia, sau này hai ta có làm gì con bé cũng sẽ không nghe thấy, em cứ yên tâm lớn mật mà kêu."
Mao Tiểu Vũ bị hắn cọ đến có chút động tình, nhưng lại ngại con gái đang ở ngay cách vách, vất vả đè nén tiếng kêu.
Vương Tử Văn đột nhiên nắm cằm cậu, nhỏm người dậy, vô cùng săn sóc nói, "Không nhịn được hả? Không nhịn được thì để anh chặn lại giúp em."
Mao Tiểu Vũ ngẩn người, còn chưa hiểu ra sao, một bụi cỏ rậm rạp đã xuất hiện ngay trước mắt, miệng cũng bị chặn lại.
"Ah......Uhm! Uhm......!ah ha......"
Bên dưới vừa bị thông đã đến bên trên, cảm giác này thật sự quá xấu hổ.
Vương Tử Văn đưa đẩy một hồi, có hơi muốn bắn lên mặt cậu, nhưng ngẫm lại vẫn thôi, cuối cùng lật người cậu lại, gậy lớn chọc vào bầu ngực cậu, thỏa mãn bắn đầy một bồn.
Lại lăn lộn đến quá nửa đêm, hai người mới rốt cuộc nằm xuống nghỉ ngơi.
Hôm sau rời giường, hai người ba hầu hạ khuê nữ dùng cơm, đợi ăn xong Mao Tiểu Vũ vào phòng bếp rửa bát, còn dư lại một lớn một nhỏ ngồi ở bàn ăn mắt to trừng mắt nhỏ, người nhỏ hơn mở miệng trước, "Chú, rốt cuộc chú có được không vậy?"
Vấn đề này có hơi xấu hổ nha, chú có được hay không, cũng đâu thể chứng minh cho con thấy được.
Vương Tử Văn phụt một tiếng bật cười, nói, "Sao lại không được? Sắp rồi, cuối tuần này con sẽ trở thành con gái cưng của chú."
Mao Văn Văn bĩu môi, không có vẻ gì là vui mừng, ngược lại còn có chút buồn bực, "Vậy về sau chú phải đối xử tốt với ba con, không được bắt nạt ba đâu đó."
"Đương nhiên, ai lại đối xử không tốt với vợ mình chứ?" Vương Tử Văn thuận tay lột hạch đào trên bàn cho bé ăn, "Mấy hôm trước con vất vả rồi, toàn nói tốt cho chú không."
Mặt Mao Văn Văn đỏ lên, mất tự nhiên nói, "Ai nói tốt cho chú chứ!"
Vương Tử Văn lột một quả, thả vào trong tay bé, "Lúc chú qua Mỹ với ba con, toàn nghe con ở trong điện thoại khen chú chân dài nha."
Mao Văn Văn xấu hổ, vội vàng bỏ hạch đào vào miệng, nhai rôm rốp, dẩu môi nói, "Còn không phải là vì thấy chú quá chậm, nên phải hỗ trợ một chút à."
Vương Tử Văn bật cười ha ha, vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của con gái.
Mao Văn Văn thấy hắn cười đến dịu dàng lại anh tuấn, gan không khỏi lớn hơn một chút, hỏi, "Thế sau này con phải kêu chú là mẹ à?"
Vương Tử Văn dở khóc dở cười nói, "Con thấy chú với ba con ai giống mẹ hơn?"
Mao Văn Văn hừ một tiếng, "Mặc kệ, ba chính là ba, Văn Văn chỉ kêu mình ba là ba thôi."
Tim Vương Tử Văn không khỏi mềm nhũn, nhìn khuôn mặt rất giống mình của con gái, tình thương của cha gần như tràn cả ra ngoài, "Vậy......!Sao Văn Văn lại giúp chú? Không sợ chú đoạt mất ba con à?"
Mao Văn Văn trầm mặc một lát, rụt người trên ghế, "Đoạt......thì đoạt đi......"
"......Hở?"
"Có đoạt...cũng không sao." Mao Văn Văn cắn môi, nhỏ giọng nói, "Ba ba quá cô đơn, Văn Văn chẳng thể làm gì cho ba hết......"
Nụ cười trên mặt Vương Tử Văn hơi cứng lại, thoáng sửng sốt.
"Lúc ba bị ốm, con cũng chẳng biết phải làm thế nào." Mao Văn Văn rũ đầu, như là thực tự trách nói, "Thi thoảng ba đi là về mệt, còn phải nấu cơm cho con nữa, con không ăn, ba vẫn muốn làm." Cả người bé co lại càng nhỏ, lẩm bẩm, "Ba ba rất thương Văn Văn, nhưng mà Văn Văn còn quá nhỏ, chẳng thể làm được gì, cũng không thể chăm sóc được cho ba, con muốn có ai đó ở bên chăm sóc ba, cho dù......cho dù ba có bị đoạt đi mất, cũng...cũng không sao......"
Vương Tử Văn nhìn bé con còn nhỏ như thế, lại có thể kiên định nói ra những lời này, giọng nói còn có chút mềm mại của trẻ con, lại khiến hắn nghe được suýt rơi nước mắt.
Hắn vội vàng bước tới, ngồi xổm bên cạnh Mao Văn Văn, cảm thấy mấy năm này mình thật quá tệ bạc, bất kể là cương vị người chồng hay người cha đều không hoàn thành, để cho hai người này phải ôm tâm tư hy sinh tất cả vì nhau, vất vả sống đến bây giờ.
Hắn vươn tay kéo Văn Văn vào lòng, nhấc bổng bé lên, để bé ngồi trên cánh tay mình, nhẹ nhàng đong đưa, "Văn Văn, chú sẽ không cướp ba ba bảo bối của con đi mất đâu, sau này chú cũng sẽ là ba của con, con sẽ có hai người ba, chúng ta đều sẽ thương yêu con."
Mao Văn Văn ôm cổ hắn, nhỏ giọng hỏi, "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi." Vương Tử Văn nghĩ nghĩ, vòng bé ra sau, để bé ngồi trên vai mình.
Mao Văn Văn hoảng sợ, nhìn khoảng cách với mặt đất đột nhiên biến lớn, vui vẻ nói, "Con từng thấy ba của anh Tiểu Minh công kênh anh ấy thế này! Hóa ra cao như vậy, ha ha, vui thật đó."
Vương Tử Văn đắc ý nói, "Ba con có phải không đủ sức công kênh con lên như vậy không?"
Mao Văn Văn tiếc nuối gật đầu, "Đúng vậy."
Đuôi Vương Tử Văn lại càng nhếch lên cao hơn, "Thấy ba lợi hại hơn ba con chưa? Có công kênh hai bạn nhỏ như con cũng thừa sức nhé, con phải kêu ba là ba lớn đi, chỗ nào của ba cũng lớn hơn ba con đó."
Mao Văn Văn ngồi trên vai hắn, tay nhỏ túm tóc hắn, khom lưng, nhìn chằm chằm vào mắt Vương Tử Văn, nghiêm túc nói, "Nhưng mà ba đến sau mà, không thể xếp trước ba ba được."
Vương Tử Văn thế mà lại ghen với vợ mình, hậm hực nói, "Thế thì gọi lão ba vậy."
"Không." Chóp mũi Mao Văn Văn dán lên trán Vương Tử Văn, nói, "Ba là người ba thứ hai, nên gọi là nhị ba ba......!uhm, gọi là nhị ba đi!"
Nhị ba ngơ ngác, "Đừng mà, đã đủ nhị (ngốc) rồi, sau này còn bị con gọi mấy chục năm, chẳng phải hết thuốc chữa à?"
Mao Văn Văn lại tự mình vui vẻ, cẳng chân nho nhỏ vung vẩy, cười hì hì nói, "Nhị ba, đi nào ~ ~ đội ngũ chúng ta hướng về phía mặt trời! Đi! Chân dẫm lên đất đai Tổ quốc* ~ ~ Đi! Nhị ba nhị ba tiến lên nào!"
*Lời bài hát Đội giải phóng quân nhân dân Trung Quốc
Vương Tử Văn, "......"
Não động thế này, quả không hổ là con gái ruột, không lẫn đi đâu được.
Mao Tiểu Vũ rửa bát xong liền thấy cha con hai người làm trò khùng điên trong phòng khách, lập tức khóc không ra nước