Lăn lộn một ngày cuối cùng cũng chuyển nhà xong.
Mao Văn Văn kinh ngạc nhảy nhót khắp nơi, chạy ra ban công so với căn hộ cũ lớn hơn gấp năm lần, kêu lên sợ hãi, "Ôi trời ôi trời, nhị ba! Nơi này lớn thật đấy."
Ban công này là Vương Tử Văn nghiên cứu phương hướng, ánh sáng, rồi lắp kính nguyên một mặt tường, diện tích rất lớn, có thể sánh ngang phòng khách nhà người khác, buổi tối ngồi ở đây như là có thể đối diện trực tiếp với sao trời vậy, đẹp đẽ vô cùng.
Lúc này đúng là chạng vạng, tiểu khu Vương Tử Văn ở rất xa hoa, ánh đèn dưới lầu cùng trong vườn được thiết kế sang trọng, lộng lẫy, Mao Văn Văn ghé sát tấm kính, nhìn đến ngây người, lẩm bẩm, "Đẹp thật, y như trong truyện cổ tích vậy......"
Vương Tử Văn vẫn luôn nắm tay Mao Tiểu Vũ, đứng một bên nhìn bé chạy tới chạy lui, bấy giờ bước tới ôm con gái lên, đẩy nghiêng cửa sổ, gió lập tức từ khe hở tràn vào, Vương Tử Văn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu con gái, cười nói, "Văn Văn chính là công chúa nhỏ, đương nhiên phải sống trong thế giới cổ tích rồi."
Mao Văn Văn còn có chút không thể tin nổi, túm lấy cổ áo Vương Tử Văn, cẩn thận hỏi, "Văn Văn sẽ ở đây thật ạ? Sau này vẫn luôn ở đây ạ?"
Mao Tiểu Vũ đứng bên cạnh nhìn đến đau lòng, từ lúc con gái bước vào nhà tới giờ cậu vẫn luôn cảm thấy đau lòng như vậy, cậu cầm lấy tay con gái, áy náy nói, "Xin lỗi, trước kia ba không chăm sóc tốt cho con......"
Văn Văn hoảng sợ, vội vàng lắc đầu, "Không đâu! Thật ra chỗ này......!con không ở cũng được, không ở cũng không sao!"
Hôm nay Mao Tiểu Vũ đã bị nhóc con này làm cảm động mấy lần, lúc này cũng không muốn khóc nữa, chỉ muốn cười thật lớn thôi.
Cậu nâng tay Mao Văn Văn lên, hôn một cái lên mu bàn tay bé, mỉm cười nói, "Sau này đều sẽ ở đây, ba ba, Văn Văn, cả nhị ba nữa, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, không rời xa nhau nữa."
Mao Văn Văn chớp chớp mắt, rúc trong lồng ngực Vương Tử Văn bật cười hắc hắc.
Dọn nhà xong, lại dẫn con gái đi ăn đồ Tây, Mao Văn Văn thích ăn bò bít tết, Vương Tử Văn liền đặc biệt dẫn bé tới một nhà hàng Pháp chỉ tiếp đãi hội viên ăn bò bít tết chính tông nhất.
Mao Văn Văn dù rất vui vẻ, nhưng vẫn lễ phép, cẩn thận, Vương Tử Văn nhìn mà cảm thán không thôi, vuốt tay Mao Tiểu Vũ nói, "Em dạy con tốt thật đấy."
Mao Tiểu Vũ ngượng ngùng cười cười, trở tay véo nhẹ hắn một cái, "Sờ cái gì mà sờ, đã sờ cả tối rồi."
Vương Tử Văn liếc mắt nhìn cậu, "Sờ tay thôi mà, có phải sờ chân đâu."
Mao Văn Văn đang định nói gì, nghe được lời này lập tức cúi đầu mắt nhìn thẳng, chăm chú xắt thịt bò.
Mao Tiểu Vũ không chú ý tới, chỉ là có hơi thẹn thùng, liền nhấc chân ở dưới bàn đá Vương Tử Văn một cái, thấp giọng nói, "Đừng nói hươu nói vượn, Văn Văn còn đang ở đây đó."
Không đá còn không sao, vừa đá liền có chuyện.
Vương Tử Văn lập tức đá ngược trở lại, nhưng kỳ thực không dùng lực, chỉ dùng bắp chân cọ rồi lại cọ vào mắt cá nhân cậu thôi.
Lông tơ cả người Mao Tiểu Vũ đều bị hắn cọ dựng đứng cả lên, cơ thể cũng nóng bừng, dù luôn miệng cảnh cáo nhưng Vương Tử Văn vẫn giả vờ câm điếc, động tác cũng càng thêm không có chừng mực.
Cho đến khi cả mé đùi cũng bị động chạm, Mao Tiểu Vũ rốt cuộc không nhịn được nữa, lời mắng nghẹn trong cổ họng, hừ một tiếng.
"Anh......Uhm......"
Vương Tử Văn thấp giọng cười, tay kia còn cầm hàu lên ăn đến là vui vẻ, Mao Tiểu Vũ bị hắn trêu chọc ngứa ngáy không chịu nổi, dùng cả hai tay đè chân hắn lại, cố sức nhỏ giọng thầm thì, "Anh thôi đi, Văn Văn sẽ nghe......uhm...nghe thấy đấy!"
Mao Văn Văn còn đang hết sức chăm chú cắt thịt bò, từng miếng từng miếng cắt đến vô cùng chuyên nghiệp.
Vương Tử Văn liếc mắt về phía đối diện một cái, cười cười, nghiêng đầu hôn lên vành tai Mao Tiểu Vũ, tiếng nói truyền thẳng vào tai cậu, "Yên tâm, con bé không nghe thấy đâu."
Bàn tay cầm dao nĩa của Mao Văn Văn thoáng khựng lại, cằm đã sắp chạm tới ngực rồi, động tác cắt thịt càng thêm dùng sức.
Câu nói mang theo hơi nóng ẩm ướt của người đàn ông kia quanh quẩn bên tai cậu, Mao Tiểu Vũ rốt cuộc không nhịn được thêm nữa, chỗ nào đó giữa hai chân dần dần ướt át.
Cậu cắn môi đến suýt bật máu, bóp chặt chân Vương Tử Văn bên dưới bàn.
Vương Tử Văn thả hàu xuống, cơ thể nghiêng về sau, thoạt nhìn như là muốn thả lỏng dựa người vào lưng ghế, hai tay lại không thành thật vuốt ve cánh tay Mao Tiểu Vũ, ngón tay như có như không theo cổ tay trượt xuống, cuối cùng chạm vào eo cậu, bật cười khẽ.
Mao Tiểu Vũ thật sự không biết bữa ăn này kết thúc thế nào, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa bị Vương Tử Văn kéo đi, một đường mơ mơ màng màng đi qua những đâu cậu đều không rõ, đến khi lấy lại tinh thần cơ thể đã bị ôm lên, sau đó rơi vào cái giường to rộng, mềm xốp.
Mao Tiểu Vũ thở hổn hển mấy hơi, cả người nóng lên, hốc mắt cũng ướt át, Vương Tử Văn chọc người ta thành như vậy, lúc này lại cảm thấy có chút đau lòng, vươn đầu lưỡi lướt qua khóe mắt cậu, liếm đi mạt ẩm ướt kia.
Mao Tiểu Vũ bị hắn liếm lại càng có cảm giác, thật sự không nhịn được nữa, thả lỏng bản thân, tùy ý để cả quần lót lẫn quần dài bên ngoài bị chất lỏng nóng bỏng thẩm thấu, ngượng ngùng ôm cổ Vương Tử Văn, thở hổn hển nói, "Anh quá......quá đáng thật đấy, Văn Văn nghe thấy thì......"
Vương Tử Văn lại bóp chặt chỗ ướt đẫm nước kia, ngón tay tùy tiện vỗ về, chơi đùa vài cái, lập tức khiến người dưới thân ngậm miệng.
Hắn vừa vuốt ve nơi nào đó đã đứng thẳng, vừa cười nói, "Ba mẹ yêu nhau là chuyện tốt mà, cứ để con bé nhìn thử anh thương em thế nào, sau này tiêu chuẩn chọn chồng cũng cao hơn được một chút."
Tên xấu xa này chỉ biết ngụy biện thôi, Mao Tiểu Vũ cũng chẳng còn hơi sức đâu mà cãi cọ với hắn nữa, bị hắn vuốt ve một lát, cả người cậu đều mềm nhũn cả rồi.
Vương Tử Văn vừa cởi quần áo của cậu vừa thâm nhập vào trong, miệng lại nhịn không được kích thích cậu, "Cơ thể em dâm đãng thế này thật không thích hợp mang thai, nên để anh làm mỗi ngày mới đúng."
"Anh......" Nửa người trên của Mao Tiểu Vũ cong lên, hai chân như bị chuột rút co giật hồi lâu.
Cậu miễn cưỡng túm lấy cánh tay Vương Tử Văn, run giọng nói, "Đừng......!Không làm được đâu, trong bụng...trong bụng em có em bé mà......"
Vương Tử Văn biết chứ, chỉ là thật sự không nhịn được, hô hấp dần trở nên thô nặng, động tác trên tay cũng có chút tàn nhẫn, "Anh chỉ sờ sờ thôi, không tiến vào đâu, chỗ này của em sâu như thế, anh chỉ dùng tay không chạm được đến miệng tử cung đâu mà."
Mao Tiểu Vũ vừa nghe thấy vậy cả người lại run lên, nhớ đến thứ nào đó của Vương Tử Văn mỗi lần đều vào thật sâu, gần như thọc hẳn tới tận tử cung, cảm giác ấy so với điện giật còn kích thích hơn, chỉ mới nhớ lại thôi cậu đã có chút không chịu nổi rồi.
Vương Tử Văn dùng ngón tay an ủi từng chỗ trên vách tường thịt rồi mới lưu luyến không rời rút ra, bàn tay dính đấy d*m thủy cọ quẹt vào hạ thân cậu, động tác cùng lực độ như cố tình bắt nạt người ta vậy, không nhẹ không nặng, so với trực tiếp làm còn đòi mạng hơn.
Mao Tiểu Vũ bị hắn đũa giỡn đến muốn khóc, nhịn không được mở miệng xin tha, Vương Tử Văn cũng không giày vò cậu nữa, thu tay lại, dùng chính hạ thân mình cọ xát với cậu, lại nắm lấy mông cậu đẩy lên trên, dùng đôi chân trắng noãn của cậu kẹp lấy thứ to lớn của mình, bắt đầu đưa đẩy.
Mao Tiểu Vũ không dám lộn xộn, để mặc hắn nắm lấy mông mình bày bố, rõ ràng không tiến hẳn vào, khoái cảm lại không giảm bớt chút nào, giữa hai chân như là mọc ra một cái động thứ ba vậy, động tác rút ra chọc vào mang đến cho cậu cảm giác khác lạ.
Mao Tiểu Vũ suýt nữa bị Vương Tử Văn chơi đùa đến mất mạng, suốt một đêm thử nghiệm đủ kiểu chơi mới mà trước kia có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, cậu vừa thẹn thùng vừa xấu hổ không chịu được.
Đợi đến khi xong việc, cậu sức cùng lực kiệt ghé trên người Vương Tử Văn, ủy khuất nói, "Đang mang thai mà anh cũng không tha cho em nữa, anh quá đáng thật đấy."
Vương Tử Văn cười hắc hắc, ngón tay lại xấu xa chọt chọt cái động phía sau của cậu, cười nói, "Anh cũng vừa mới biết hóa ra không tiến vào còn sướng hơn cả lúc bình thường đó, ngày mai lại thử kiểu khác nhé."
Mao Tiểu Vũ nhắm mắt, buồn bực hết sức, "Người khác mang thai đều nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, anh lại khiến em mệt hơn cả mọi khi."
Vương Tử Văn bật cười ha ha, ngẩng đầu hôn hôn môi cậu, cố tình chọc cho cậu xấu hổ, "Ngày mai chúng ta luyện tập kỹ thuật khẩu giao nhé, cái miệng này của em chẳng thuần thục chút nào, anh phải cẩn thận khai phá mới được."
Mao Tiểu Vũ cạn lời ngẩng đầu nhìn trời, còn chưa tới ngày mai mà cổ họng cậu đã bắt đầu thấy đau rồi.
Cứ không biết xấu hổ như thế thêm non nửa tháng nữa, rốt cuộc cũng tới ngày Thiết hải khởi động máy.
Vương Tử Văn muốn cậu xin từ chức luôn từ bây giờ, nhưng Mao Tiểu Vũ lại vẫn kiên trì muốn hoàn thành cho xong những việc dang dở ở Đằng Lăng, Vương Tử Văn nghĩ lúc mang thai cứ ở mãi trong nhà