Thấy Richie đến, phạm nhân tại hiện trường dường như càng thêm kích động, rất nhiều người bỏ cả bữa ăn sáng mà vây lại, chẳng riêng gì người trong khu của Richie, tất cả phạm nhân đều hăng hái bừng bừng. Bọn họ xoa tay xắn áo, cứ như một trong số họ mới là người sắp lên đài. Nhưng khi Richie vẫn không đổi sắc mặt đứng giữa vòng tròn, cởϊ áσ khoác ra, trên người chỉ còn lại một chiếc sơ mi trắng thì xung quanh lập tức yên lặng.
Màu áo sơ mi khiến cho người đàn ông vốn rắn chắc anh tuấn càng thêm nổi bật, so với khí phách của Sei thì Richie có khuynh hướng lạnh lùng, phóng sát khí ra ngoài. Hắn đứng đó, dường như không cần làm gì, không cần nói gì, phong phạm nữ vương cũng tự nhiên lộ rõ.
Đôi mắt lam thẫm của hắn rất có hồn. Cặp mắt đó bình tĩnh liếc khắp xung quanh, mọi người dường như đều có thể đọc trong ánh mắt đó sự tỉnh táo và dã tính của loài thú hoang.
Người đàn ông tóc đỏ đứng giữa vòng tròn chờ trong chốc lát, sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn cũng phối hợp mà nhíu mày:
– Không có ai? Không có ai tao đi đây.
Mọi người: ...
Sei:
– Này, quy định là chờ nửa tiếng đấy, đừng có mà tùy tiện làm loạn, phá vỡ quy củ...
– Câm, mày chỉ cần ôm chó con của tao cho tử tế là được rồi.
– ...
– Tao còn lâu mới vô dụng giống mày... Này, khóe mắt chảy máu.
– Nếu không phải ôm Chuẩn, làm gì có chuyện bây giờ tao còn chưa đi phòng y tế.
Richie dừng một chút, đem ánh mắt dừng ở hình ảnh chó con đang gục trên cánh tay Sei, sau đó bình tĩnh dời mắt đi. Hắn dùng hành động nói vô cùng rõ ràng, so với thương thế của bạn tốt thì hắn tất nhiên là coi trọng chuyện chó con ở trong tầm mắt của mình mọi lúc mọi nơi hơn nhiều.
Thời gian chầm chậm trôi như rùa bò, Nguyễn Hướng Viễn nhìn bốn phía, kì quái là chỉ thấy Thiếu Giai và hai ngục cảnh lạ khác, Shad lại không thấy đâu. Mà nói mới nhớ, lúc bọn họ đi về phía phòng ăn thì hình như tên kia đang chuẩn bị rời đi?
Không đợi Nguyễn Hướng Viễn suy nghĩ cho cẩn thận chuyện Shad làm sao mà có chuyện náo nhiệt lại không hóng hớt, trong đám người bỗng xôn xao khiến cho chó con chú ý. Miệng nó há hốc, đầu lưỡi không nhã nhặn thè ra khỏi miệng, rất có hứng thú nhìn sang bên đám người đang ồn ào. Quả nhiên, nó nhìn thấy cái tên trung niên cường tráng không hề khách khí với Richie sáng nay đang lớn lối gạt đám người ra. Phạm nhân xung quanh có vẻ cũng kiêng kị hắn, mặc dù bị đẩy ra rất thô bạo nhưng họ chỉ nhỏ giọng oán trách, không có ai dám lớn tiếng với hắn.
Tuy hắn đã cố gắng giả bộ trấn định, hướng cả lỗ mũi lên trời rồi, Nguyễn Hướng Viễn vẫn chú ý tới lúc Richie thu hồi tầm mắt vô định từ ngoài cửa sổ về, ánh mắt ấy như một đường thẳng nóng rực tụ lại trên người tên kia, kẻ vốn đang trầm ổn đi về phía trong vòng tròn, bước chân đã dừng lại một chút theo thói quen.
Kẻ kia rất thông minh, lập tức điều chỉnh nhịp bước chân để che giấu một giây khựng lại kia.
Nhưng hành động đó không qua mắt được chó con trời sinh am hiểu quan sát, thị giác tinh tường. Tên nào dám bảo Husky đần thì anh đây đánh nhau với hắn!
Chó con kêu một tiếng, đổi tư thế nằm thoải mái trên cánh tay Sei. Lúc này nó bám chặt trên cánh tay người đàn ông tóc đen, cái tai còn chưa thể dựng lên hoàn toàn vểnh lên một nửa, cái tai nhọn nhúc nhích theo từng giây biến hóa của không khí giao tranh cách đó không xa. Nó chằm chằm nhìn kẻ sắp đối đầu với chủ nhân của mình, thậm chí không chú ý đến ánh mắt Sei đang quan sát mình rất hăng hái.
Sei cảm thấy rất thú vị, không nhịn được mà giơ tay làm chuyện xấu, chọc chọc vào lỗ tai chó con.
Nguyễn Hướng Viễn: "..."
Hành động này làm cho nó hơi ngứa, lỗ tai liền vẫy vẫy. Sau đó nó xoay đầu lại, há miệng khoe mấy cái răng chưa thay, răng sữa vừa sắc vừa mịn cắn tượng trưng lên ngón tay vừa làm chuyện xấu. Sei thổi một cái, cười ra tiếng. Nguyễn Hướng Viễn trong lòng xem thường, vươn ra cái chân mập mạp đẩy đẩy cổ tay hắn, ý bảo rằng đừng có mà làm chuyện xấu lúc nó đang hóng trò vui, hại nó phân tâm.
Sei, tất nhiên là có cách hiểu khác với hành động của chó con, hắn rất nhanh thu hồi nụ cười vừa rồi, đôi mắt đen lộ ra ánh mắt như một người khác hoàn toàn so với lúc ẩu đả vừa rồi, vươn một ngón tay dúi vào đám lông trắng ở mi tâm chó con:
– Yên tâm đi, tiếng Sei nhàn nhạt vang lên trên đỉnh đầu Nguyễn Hướng Viễn, chủ nhân của mày còn mạnh hơn tưởng tượng của mày nhiều.
Nguyễn Hướng Viễn:
– Gâu gâu.
Bảo ai yên tâm cơ, anh đây không lo lắng có được không?
Mà ở giữa vòng tròn, không khí đã đến hồi gay cấn.
– Richie, mày ở vị trí này cũng đủ lâu rồi, có nên suy nghĩ đến việc đổi người khác đến ngồi chỗ đó không?
Người đàn ông trung niên đi từ trong đám người ra, rốt cục đã tới đối diện Richie, lộ ra một nụ cười ác độc. Hắn khởi động gân cốt, tiếng ken két kinh người phát ra, mà khi hắn nói chuyện, Nguyễn Hướng Viễn chú ý tới chủ nhân của mình tựa hồ không có ý định đáp lời. Anh ta chỉ nghiêng đầu, nhìn đối thủ của mình đang khởi động thật nhiệt tình giống như đang nhìn một nhi đồng não phẳng.
Dường như hắn vô cùng khó hiểu vì sao đối phương lại lựa chọn lúc này mới chạy tới mà khởi động nóng người.
– Ba Tư rất mạnh, nếu ở khu ba thì hắn cũng có thể làm Vương đó.
Sei khẽ cười, ánh mắt khinh miệt quét qua vóc người to lớn của một Vương đang trầm mặc đứng xem chiến cách đó không xa. Người kia có vẻ cảm nhận được tầm mắt của hắn, lập tức đáp trả hắn bằng một ánh mắt cảnh cáo. Người đàn ông tóc đen nhún vai, đem tầm mắt mình trở về nơi có cuộc chiến. Hắn vươn tay, dùng mu bàn tay chà chà đỉnh đầu chó con trong lòng:
– Nhưng mà cái tên quỷ xui xẻo này, ai bảo hắn đụng Richie, chẳng thể làm gì khác hơn là thành Lão Nhị vạn năm. Từ năm kia, cứ ba tháng "Vương chiến" một lần, hắn đều đúng giờ trình diện nhưng chưa một lần nào thành công. Tao nghĩ chỉ cần một ngày Richie chưa ra tù, tên kia cả đời cũng chỉ có thể ở tầng ba mươi thôi.
Nguyễn Hướng Viễn:
– Gâu gâu!
Sao lại nói lắm với chó thế hở? Mà này, Vương chiến là cái gì đấy? Ba tháng một lần? Cái quy định này là ai đặt ra?
Sei:
– Tao biết mày nghe hiểu.
Nguyễn Hướng Viễn: "...''
– Có đôi khi cảm thấy mày đúng là không giống chó con bình thường, ánh mắt dường như biết nói.
– Ẳng ẳng?!!!
Có rõ ràng như thế không, tôi cũng biết tôi thông minh như vậy là hoàn toàn không giống một con chó bình thường mà!
– Mặc dù những gì mày nói chẳng có gì tốt lành hết.
– Ẳng.
Được rồi, mi đoán đúng rồi, nhân loại ngu xuẩn ạ.
Một người một chó kết thúc cuộc nói chuyện đầy quỷ dị, sau đó lại một lần nữa cùng đem lực chú ý tập trung vào cuộc chiến. Lúc này, cái tên Ba Tư kia cuối cùng đã kết thúc màn khởi động nóng người của mình. Hắn đứng trước mặt Richie, không cao như người đàn ông tóc đỏ kia, nhưng nửa người trên trần trụi, da thịt hiển lộ hoàn toàn, rõ ràng còn to con hơn Richie nhiều lắm. Không đúng, cái cách nói này là nói giảm nói tránh quá rồi,