Khi chó con cắn vào vành tai Richie, nó thề đó chỉ là hành động xuất phát từ mục đích vô cùng thuần khiết để bày tỏ một chút tôn kính của mình mà thôi.
Ai ngờ kinh hỉ tới thật bất ngờ, ngay khi Nguyễn Hướng Viễn cắn tai Richie, chó con lập tức cảm nhận được cánh tay ôm mình run mạnh, thân thể béo ú của mình bị rơi thấp xuống một chút. Chó con thấy thế, vội vàng kêu ầm lên, luống cuống ôm lấy cổ Richie, sau đó không ngừng cố gắng vươn tới cắn tai Richie, ngậm rồi lại cắn. Đôi mắt tam giác len lén liếc một bên mặt hoàn mĩ của Richie, chó con lập tức phát hiện ra một hiện tượng quỷ dị khiến nó phải nhếch miệng cười.
Ôi chao, đỏ mặt rồi.
Ui ui ui, mới lạ quá, ngài đỏ mặt cái gì chứ? Anh con mẹ nó còn có cái công năng này cơ á?
Tất cả hơi của chó con thở ra đều phả lên vành tai hắn, mặc kệ việc họ đang đứng trong băng tuyết, vẫn hoàn toàn thấy rõ ràng làn da màu lúa mạch của Richie, bắt đầu từ chỗ vành tai, dần dần ửng đỏ một cách đầy quái dị. Richie không chịu nổi nữa, hắn đẩy cái đầu lông xù đang cọ tới cọ lui ra để giải cứu cái tai của mình, sau đó thuận tay đặt con chó đang vẫy đuôi xuống đất.
... Thật là.
Vẻ mặt Richie không được tự nhiên mà xoa xoa tai. Khi màu đỏ ửng trên mặt dần mất đi, hắn tiếp tục khôi phục vẻ mặt quan tài mọi ngày, dừng một lát rồi cúi đầu nhìn xuống "vị" đang ngồi xổm bên chân mình. "Vị kia" thì híp đôi mắt tam giác, miệng há rộng, cười tươi như hoa nở mùa xuân.
Richie: "..."
Nguyễn Hướng Viễn:
– Gâu gâu!
Gạc trắng buộc thành hình nơ bướm trên lưng chó con bay bay trong gió lạnh, trông chó con hệt như một lễ vật đã được bọc kĩ, tai nó bị gió thổi run nhẹ, dưới cái nhìn chằm chằm của Richie, nó rất vô liêm sỉ đứng bằng hai chân sau, dùng hai chân trước ôm đùi chủ nhân ngu xuẩn nhà mình thật chặt.
– Tự đi đi, không bế.
Richie im lặng một lát rồi cúi xuống búng một phát vào cổ chó con:
– Lần sau không được cắn người lung tung.
Để trả lời, Nguyễn Hướng Viễn thè lưỡi, vô tâm vô phế sủa ba tiếng với Richie:
– Gâu gâu gâu!
Nghe không hiểu đâu, tôi chỉ là một con chó thôi, có giỏi anh sủa gâu gâu xem nào.
Biểu hiện vô lại của chó con khiến tóc đỏ phải bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn thở dài, theo thói quen nhéo nhéo tai nó rồi dùng bàn tay to gãi đầu khiến cho mái tóc đỏ như lửa đang ngay ngắn trở thành rối bù. Hắn hừ một tiếng, nhấc chân đi về phía trước.
Nguyễn Hướng Viễn biết để trả thù cho sự đùa dai của mình, e rằng đoạn đường thật xa này Richie sẽ bắt mình tự đi rồi. Nhưng sau khi suy nghĩ, nó cảm thấy cực kì đáng giá nên đã vui vẻ buông đùi chủ nhân ngu xuẩn ra, ngoan ngoãn nâng cặp chân béo lên, lắc lư đi bên chân hắn.
Chó con vừa vui vẻ đi đường vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn cái cằm hoàn mĩ của chủ nhân, trong đôi mắt lam của nó tràn đầy vẻ vui sướng vì vừa tìm ra một châu lục mới. Mà Richie, khi cảm nhận được ánh mắt của chó con, hắn cúi đầu nhìn rồi liền đối diện với một khuôn mặt chó đang lấm la lấm lét, còn có đôi mắt tràn đầy ác ý và lóe ra ánh sáng tà ác nữa. Hắn lại hừ một tiếng, lập tức quay đầu sang chỗ khác.
Nguyễn Hướng Viễn há miệng, cười đến là dâʍ đãиɠ.
– Gâu âu âu.
Chó con không tập trung đi đường, nó rất hư đốn giơ vuốt chọc chọc vào bắp chân chủ nhân, sau khi nhận được mệnh lệnh "Đi đường cho tử tế vào" thì cả thân mình béo mập của nó liền sán lại bên chân chủ nhân, đem tư tưởng không bao giờ đi đường tử tế quán triệt một cách triệt để. Đã thế, nó còn ỷ vào việc mình đang bị cuốn gạc kín như một cái bánh chưng, Richie sẽ không thể nhấc chân xua nó đi, cái miệng to bắt đầu há ra cắn ống quần Richie, biến đổi hình thức quấy rầy để trở nên đa dạng hơn.
Richie nghiêm mặt, chân tự động bước chậm hơn. Sau khi cúi đầu nhìn cái mặt lông xù lần nữa, hắn cảm thấy bất lực một cách sâu sắc:
– Chuẩn, đừng làm loạn.
Chó con miệng đang cắn ống quần:
– Phụt!
– Ngoan ngoãn đi đường, miệng vết thương lại vỡ ra bây giờ!
Chó con miệng vẫn cắn ống quần:
– Phụt!
Richie dừng lại, nhìn thấy trên mặt tuyết ngoài dấu chân của mình ra còn có một dấu mông thật dài do chó con kéo lê mà ra, giống hệt như vết trâu bừa đất khiến cho mặt tuyết đẹp đẽ trở nên hỗn loạn, mà đầu sỏ gây ra chuyện này thì đang ngồi trên tuyết há miệng cười, ngẩng đầu nhìn hắn, cái đuôi to như một cái chổi quét qua quét lại trên tuyết làm cho những bông tuyết bay tán loạn lên.
Ngay khi hắn nhếch môi định nói gì đó, hắn bỗng thấy chó con đang ngồi đứng bật dậy, vẻ hớn hở trên mặt lập tức biến mất, nó nhe răng, hướng về phía đám cây ven con đường nhỏ mà gầm gừ những tiếng như đe dọa.
Richie sửng sốt. Lúc này hắn mới hiểu ra, tiếng gầm gừ như tiếng sói hoang mình loáng thoáng nghe thấy lúc vặn gãy cổ Jones không phải là ảo giác.
Đôi mắt lam tối lại, hắn cúi người vuốt đám lông đang dựng lên của chó con để trấn an nó rồi xoay người, bình tĩnh lại gần chỗ chó con vừa hướng tới để xem xét.
Cành cây bị người gạt ra, những bông tuyết đọng trên đó cũng lả tả rơi xuống, cùng với sự run rẩy của những cành lá đó, trong đám cây cối dần lộ ra một thân hình to lớn. Màu tóc đỏ của Richie đối lập với hình xăm rồng Trung Quốc màu đen có vẻ dữ tợn lạ giữa đám cây cối xanh rì. Kẻ bị phát hiện rất bình tĩnh, hắn vỗ tuyết trên người xuống, đi tới trước mặt một người một chó. MT cười, dùng giọng phát âm tiếng Anh kì lạ của mình nói:
– Chó của mày trung thành lắm, Richie.
Người bị gọi tên cũng không vội trả lời, thậm chí nhìn MT có chút đăm chiêu rồi lại cúi đầu nhìn phản ứng của chó con, sau đó hắn chầm chậm gật đầu:
– Mình mày?
Câu hỏi này làm MT cười to.
Richie nhíu mày nhưng không lên tiếng ngăn cản MT. Hắn yên lặng trừng mắt nhìn Vương khu 3 cười cho đủ, kín đáo che chắn chó con, đôi mắt lam nhìn vào bản mặt thớt nung núc thịt của MT, thản nhiên hỏi:
– Có chuyện gì?
– Chú em Richie, tao nghe người ta bảo mày đặt tên cho chó của mày là "Chuẩn".
MT cười nhạo một tiếng rồi ngồi xổm xuống, định bắt lấy chó con. Chó con cực kì không nể mặt mà lùi lại từng bước, rời xa phạm vi tay MT có thể vươn tới làm cho hắn với vào khoảng không. MT cười khẽ, rút tay lại, cũng không cố thêm nữa. Hắn cười ha ha một lần nữa rồi mới đứng lên:
– Tên hay. Con chó này đã trở thành con mắt thứ ba của mày rồi đấy. Richie, mày thấy tao béo thế này thôi nhưng khi tao muốn che giấu bản thân thì chẳng ai có thể nhận ra sự tồn tại của tao...
Richie im lặng.
– Trừ con chó con này.
MT vuốt cằm, tựa hồ có chút phiền não:
– Nói như vậy thì con chó con của mày chính là một sự tồn tại không hài hòa rồi.
Cuối cùng Richie cũng có phản ứng, hàng mi dài và dày run run. Hắn giương mắt, dùng ánh mắt lạnh như băng và tràn ngập cảnh cáo liếc MT.
Nguyễn Hướng Viễn nhe răng, nghĩ thầm: "Mày con mẹ nó có khả năng che giấu bản thân tốt, đừng đùa tao được không? Hơn nữa, mày cũng đâu có tự ngửi được cái mùi cặn bã rõ là nặng trên người mày đâu, nặng đến mức cách 300 thước cũng ngửi được, cái